Giấc mơ trứng gà

Thứ hai - 17/02/2020 09:45
Ban biên tập giới thiệu cùng bạn đọc Tản văn "Giấc mơ trứng gà" của cô giáo Đinh Thị Thu Huế trường THCS Hoàng Xuân Hãn đã đăng trên trang điện tử "Văn nghệ Hà Tĩnh"

      "Đến mùa đông, từng chùm quả xanh ngắt chuyển dần sang vàng ửng rồi cuối cùng là màu cam đậm như lòng đỏ trứng gà đã luộc chín. Đứng dưới gốc cây nhìn lên khắp cành thấp, cành cao bỗng thấy một màu vàng tươi rực rỡ như làm ấm lại cả trời đông xám xịt. Mùi hăng nồng đặc trưng của trái cây lúc xanh giờ đây được thay thế bằng vị thơm ngọt thoang thoảng rất ấn tượng". Văn nghệ Hà Tĩnh hân hạnh giới thiệu tản văn "Giấc mơ trứng gà" của tác giả Đinh Thu Huế

      Những giấc mơ thuở bé của tôi thường ngập đầy những cánh hoa của cây trứng gà mà người miền Nam còn gọi là cây lê - ki- ma. Tôi thương lắm loài cây luôn hiện hữu, thân thuộc trong những khu vườn, hàng rào của mỗi nhà trên khắp mọi làng quê với tán lá xanh biếc, rậm rạp quanh năm ấy. Một ngày rong ruổi trên con đường đầy hoa của thành phố ồn ào náo nhiệt, tình cờ gặp dáng cây trứng gà nghiêng nghiêng bên quán quen, tôi nở nụ cười thật nhẹ, bâng khuâng ngỡ một góc quê mình.

      Xa quê, trong những lá thư tôi gửi về nhà thường có một góc dành riêng cho loài cây lặng lẽ vươn mình tỏa bóng ở góc vườn thân thuộc sau nhà: “Cây trứng gà nhà mình có qua nổi trận bão đêm qua không cha?”,“Con nhớ dáng mẹ những ngày cuối đông này lại lom khom buộc mấy chùm quả vàng tươi còn sót lại để đến Tết bày mâm ngũ quả”,“Lũ nhóc trong xóm giờ này chắc bu đầy góc vườn lượm quả chín và cười đùa trêu nhau khi mặt mũi chân tay đứa nào cũng dính đầy màu vàng suộm của trái chín phải không em?”. Nghĩ cũng thật lạ. Có những nỗi nhớ bất chợt ta gọi tên như một cơn gió thoảng qua gợi chút mùi hương dìu dịu, để rồi mỗi lần nhắc đến vẫn vẹn tròn trong tim.

Lêkima - Ảnh: Internet

      Hè. Háo hức xách ba lô lên xe. Hình ảnh ngôi nhà tranh đơn sơ và khu vườn có cây trứng gà lốm đốm những chiếc nụ be bé màu nâu đất bắt đầu nhú ra nơi đầu cành. Rồi những bông hoa xinh xinh như những hình con ốc đá màu xanh ngọc bung nở tỏa hương thơm man mác, dịu dàng mỗi lúc gió mạnh ào qua, hoa lại lả tả rụng đầy gốc cây và có vài đứa trẻ con trưa nào cũng ngồi tỉ mẩn, cặm cụi nhặt từng bông hoa bé tí, bung nở tựa viên kim cương ấy để chơi đồ hàng hoặc cùng nhau kết chỉ luồn thành vòng hoa đội đầu đóng giả công chúa, hoàng hậu…Tất cả cứ ẩn hiện trước mắt tôi như một ám ảnh ngọt ngào, bình dị, hồn nhiên của khoảng trời thơ bé.

      Đến mùa đông, từng chùm quả xanh ngắt chuyển dần sang vàng ửng rồi cuối cùng là màu cam đậm như lòng đỏ trứng gà đã luộc chín. Đứng dưới gốc cây nhìn lên khắp cành thấp, cành cao bỗng thấy một màu vàng tươi rực rỡ như làm ấm lại cả trời đông xám xịt. Mùi hăng nồng đặc trưng của trái cây lúc xanh giờ đây được thay thế bằng vị thơm ngọt thoang thoảng rất ấn tượng. Thỉnh thoảng, một vài quả chín lại tuột khỏi cuống, rơi bộp…bộp… xuống đất. Những lúc như thế, tôi lại chạy ra nhặt và “ních” căng bụng mới thôi. Theo thời gian, giờ đây, vườn nhà tôi có thêm nhiều loài cây mới. Cây trứng gà vẫn đứng khiêm nhường ở một góc vườn vượt qua bao lạnh giá của mùa đông và cần mẫn dâng cho đời bằng sắc màu tươi của màu nắng hạ như một điều kỳ diệu. Chiều nay men theo mùi hương đặc biệt tỏa ra từ góc vườn, nơi có loài cây thân thương ấy, tôi háo hức bẻ đôi quả trứng gà vàng ruộm vỏ đã nứt toác, đưa lên miệng cắn ngập răng thứ quả mềm mịn, bùi bùi, béo ngậy ấy bỗng thấy hiện lên nụ cười thân thương của ngoại khi còn sống, sau mỗi buổi đi làm đồng về lại đem thức quà “nhà quê” ra đầu hè ngồi ăn mà “bèm ngoem” hai bên khóe miệng... Chợt nghe tiếng lũ nhóc lao xao trước cổng, tôi sai đứa cháu đem những quả trứng gà béo tròn đã được xếp ngay ngắn trong rổ ra cho chúng như ngày xưa mấy đứa trẻ con chúng tôi vẫn thường chia nhau sau những lần “thăm khám” mà vẫn chưa thấy quả nào chín. Thằng bé nhìn tôi bằng ánh mắt lạ hoắc: Cho làm gì hả cô! Chả đứa nào thèm ăn thứ ấy đâu!”. Rồi nó ngúng nguẩy đi vào nhà. Đứng dưới gốc cây la liệt những quả trứng gà phơi mình vàng suộm nhưng vỡ nát. Tôi thẫn thờ. Cổ họng bỗng ngẹn lại. Chát xít.

      Gió bất chợt lùa qua tán cây. Những cánh hoa trứng gà mỏng tang như một giấc mơ lại lả tả rơi trong nắng chiều loang loáng rồi nhạt dần…

      Năm tháng đi qua, có những điều chỉ còn trong ký ức. Có những giấc mơ không trở lại bao giờ…

Tác giả bài viết: Đinh Thị Thu Huế

Tổng số điểm của bài viết là: 27 trong 7 đánh giá

Xếp hạng: 3.9 - 7 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập141
  • Hôm nay33,148
  • Tháng hiện tại1,109,999
  • Tổng lượt truy cập28,410,473
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây