Thông qua hình ảnh lớn khôn của các em học trò, tác giả muốn nhắn nhủ cùng bạn đọc rằng đất nước Việt Nam hôm nay đã đổi thay, con người Việt Nam đang vươn mình trong thời đại mới. Niềm vui thay đổi lớn mạnh của đất nước hôm nay không thể không làm tác giả chạnh lòng nhớ về thuở ngày xưa. Đúng là những kỉ niệm tuổi thơ thật khó quên, nhất là những kỉ niệm thời khó khăn vất vả: Mỗi sáng đến trường cuốc bộ/ Quần vá, áo sờn chân đất/ Học về cơm độn sắn khoai. Chính cái nghèo khó ấy là nơi con người vươn mình, phấn đấu.
Bằng lời thơ mộc mạc, chân tình trong khổ thơ:
"Thuở chúng tô không có học thêm
Thầy cô dạy hết lòng vì bổn phận
Thầy cô nghèo tiền mà giàu tự trọng
Để chúng tôi ơn dạ đến bây giờ"
tác giả đã hết lời ca ngợi thầy cô giáo cũ, những con người đầy nhiệt huyết dạy dỗ học trò. Lòng nhiệt huyết của thầy cô và sự phấn đấu không ngừng của thế hệ học trò thời xưa đã góp phần to lớn vào sự nghiệp xây dựng nước và bảo vệ đất nước.
"Mùa xuân này cỏ mướt bờ đê
Cỏ mướt xanh tuổi học trò xanh mướt
Nhìn khóe mắt các em, thầm ước
Giá như sáng nay thuở ấy quay về".
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người những năm tháng đẹp nhất là tuổi thơ với bao kỉ niệm dưới mái trường. Đó là những tháng ngày vui vẻ nhất, ngây thơ nhất, trong sáng nhất, thuần khiết nhất. Tôi tin, tất cả chúng ta ai cũng mong quay về tuổi thơ, dù vui, dù buồn, dù sướng, dù khổ. Niềm mong ước của tác giả trong bài thơ thật đẹp, và rất đúng với tâm lí của mọi người.
Qua bài thơ, tác giả đã vẽ lại bức tranh tuổi học trò trong quá khứ và hiện tại để thế hệ chúng tôi hôm nay hiểu, noi theo tinh thần vượt khó của các thế hệ trước. Tác giả như muốn khuyên bảo chúng tôi "Ngọt bùi nhớ lúc đắng cay". Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tác giả vì nhờ bài thơ này tôi có thêm một bài học vô cùng ý nghĩa trong cuộc sống.
Tác giả bài viết: Phạm Quỳnh Trang
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn