ruyện ngắn “Cùng số phận” – Tống Phú Sa

Thứ bảy - 20/07/2019 12:13
Báo Văn nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam số 46 ra ngày 13/ 11/ 2011 có đăng truyện ngắn của nhà văn trẻ Tống Phú Sa (hiện công tác tại THPT Minh Khai - Đức Thọ - Hà Tĩnh). BBT website thcshoangxuanhan.edu.vn xin giới thiệu cùng bạn đọc.
Hai người đàn bà mặc nhiên để bóng tối trùm xuống. Họ không có ý định đứng lên thắp sáng ngôi nhà… ánh sáng nhờ nhờ  từ cột đèn đường hắt vào đủ cho người chị chiêu thêm nước vào ấm trà, rót ra tách. Người em có sở thích uống đặc “dính miệng”. Hai người hai chiếc bàn nhỏ, ngồi cách nhau một gian nhà, lặng im nhìn vào khoảng không vô định. Rất hiếm khi họ nói chuyện với nhau, trừ những ngày giỗ chạp, người chị nhắc người em mua những thứ đồ cần thiết để làm lễ.

     Ngõ phố hẹp và sâu hun hút là con đường duy nhất dẫn vào nhà họ. Tuần một lần, hai chị em thay nhau ra phố. Người em có đi xa hơn một tẹo để mua miếng xà bông hay dầu gội, còn người chị ghé vào chợ xép bên đường bổ sung những thứ cần thiết. Họ, hai chị em sinh đôi nhưng tính cách trái ngược nhau. Người chị thích ăn cá, loại cá nhỏ liu riu không có cả tên, rim thật mặn với mật và muối hột, thì người em chỉ ăn độc món trứng. Trứng được chế biến đủ loại, nhưng thường trực trong chiếc niêu nhỏ là trứng kho. Người em luộc trứng, bóc vỏ, chiên vàng và cho vào nước mắm. Mỗi bận, người chị dọn cơm bằng chiếc mâm đồng bóng nhoáng, nặng chịch. Trên mâm độc một món mặn và ít cọng rau luộc tuỳ theo mùa. Người chị ăn nhơ nhẩn, vừa ăn vừa gảy tanh tách những hạt cơm trong bát. Người em không bao giờ cho thức ăn ra đĩa, tất cả được cho vào chiếc bát men xanh, xúc nhồm nhoàm bằng chiếc thìa đồng cũ. Hai người luôn ăn cùng một thời điểm, nhưng chưa bao giờ ngồi chung bàn. Họ lặng lẽ ngồi ở hai đầu gian nhà, cùng nhìn ra một hướng và cho thức ăn vào miệng. Họ ngồi như thế cho đến khi bóng đêm trùm xuống.

     - Chuyện họ kháo nhau thực hư thế nào cô?

     Người chị bất ngờ lên tiếng. Âm thanh khào đục, vỡ vụn như  bánh đa nem  bỏ lâu ngày trong tủ lạnh. Bóng tối phủ lên khuôn mặt vừa phát ra âm thanh, dù vậy, người ta vẫn dễ dàng hình dung …Đôi mắt mệt mỏi, đôi mắt buồn thao thiết phát ra thứ ánh sáng lạ kì. Thứ ánh sáng đó khiến người em co rúm người lại, đôi chân thu vào dưới bẹn…

      Ngôi nhà không ánh đèn lọt thỏm giữa sự ồn ào của phố xá. Hai con người sống lặng câm, từng khắc trong một ngày được lặp lại một cách đều đặn. Mùa đông, thi thoảng người em cài que đan, gỡ những sợi len màu xanh đỏ đan bất cứ cái gì …Rồi mùa đông năm sau, cô lại tháo ra đan lại. Những lúc người em có việc để làm thì người chị bó gối, nhìn ra xa tít. Khi tuổi còn trẻ, cả hai thích đọc tiểu thuyết. Nhưng, gần chục năm nay, không thấy họ chạm đến tủ sách chung được người cha tỉ mẩn chọn sách, đặt ngay gian thờ.

      Cha của  họ là người đàn ông giỏi giang, làm nghề thầu khoán. Ông lang bạt khắp nơi. Khi người vợ ở quê hạ sinh cặp sinh đôi là gái và không có khả năng sinh đẻ nữa, ông đã chung sống với người phụ nữ khác. Mẹ của họ đau buồn rồi mất, năm mười ba tuổi, hai chị em theo cha ra thành phố. Cặp sinh đôi Bôi       - Bổi mà sau này người cha gọi chệch đi là Bội – Bội, lớn lên trong sự đầy đủ và chăm sóc đặc biệt. Họ được ăn học đàng hoàng nhưng không làm nghề nhà nước. Năm mười tám tuổi, vì những xích mích với người mẹ kế, người cha đã chọn khu đất yên tĩnh, xây cho hai chị em một ngôi nhà. Gian giữa được thiết kế như một thư viện nhỏ với gác xép và bốn bậc cầu thang. Sau này,  chị em họ đã tự ý làm nơi thờ mẹ. Hai phòng tách biệt với những đồ dùng cần thiết đã tạo cho Bội -Bội sự xa cách. Họ sống lặng lẽ với ý thích của riêng mình...

    Cha của họ thường trở về cùng với những người đàn ông túi xủng xẻng tiền bạc nhưng môi thâm và mụn trứng cá lỗ chỗ... Cô chị ý tứ mời người khách của mình sang phòng cô em, cô em lại ý nhị đưa chàng của mình sang tham quan phòng đọc sách và ghé vào đàm đạo văn chương với người chị. Không ai trong số họ được chọn để trở thành chủ nhân của ngôi nhà.

     Năm hai chị em sinh đôi Bội - Bội 27 tuổi, họ vẫn giữ thói quen đọc và mê tiểu thuyết. Nhưng, một ngày, người chị phát hiện ra người em buông sách thở dài…Và, người em cũng nhận ra ánh nhìn khắc khoải của người chị. Cả hai chị em cố giấu khoảng trống vắng diệu vợi trong lòng mình. Đêm đêm, họ lại cố mường tượng cánh tay đàn ông vững chãi, mùi mồ hôi và mùi thuốc lá thơm sực nức của những người đàn ông  đã từng có mặt trong phòng của họ …Người cha lại đưa về nhà những người đàn ông mới. Nhưng, khốn nỗi, những người sau lại  khuyết thêm một ít so với những người đã đến trước. Chị em Bội - Bội không còn tươi mặn … Nhìn kĩ, mắt của họ đã có những dấu chân chim. ấy thế mà, những người đàn ông vẫn tiếp tục đến và đi, không một ai được giữ lại qua thời khắc của đêm và ngày. Người cha bực bội, lo lắng và sợ hãi. Và, khi chiếc xe của ông bị trượt phanh, lao vèo vèo xuống vực, ông vẫn không nghĩ đến cái chết…Trước mắt ông là hai đứa con gái côi cút, hai đứa con ông đã cố gắng nâng niu, cố gắng dồn tất cả để chúng có một cuộc sống tốt nhất. Lẽ nào ông đã sai khi lập trình sẵn cuộc đời cho hai sinh mệnh…Khi xương thịt ông va vào đá nát băm, ông đã thét lên kinh hoàng khi mường tượng ra cảnh hai đứa con gái ông trinh tiết cho đến khi chết già trong ngôi nhà ấy….

*

      Người em khe khẽ thở dài…Hơi thở nông nốc, dồn nín. Bóng tối đồng loã với những cảm giác hầm hập, bức bối bất chợt bùng lên. Người em thở dốc…Ngôi nhà  họ sống giờ lọt thỏm giữa những dãy nhà cao tầng. Ngày người cha chọn đất, xây nhà cho hai chị em, đây là vùng đất yên tĩnh với những nóc nhà thấp của cán bộ nghỉ hưu. Mỗi năm mỗi khác, mỗi ngày mỗi khác…và, mỗi giờ mỗi khác. Chính họ cũng không còn nhận ra nơi ở vốn dĩ rất thân thuộc. Sau lưng ngôi nhà chị em Bội - Bội là khách sạn tư nhân, phía bên phải, dọc theo ngõ phố hẹp vừa đủ một người đi và là lối ngõ duy nhất dẫn vào nhà Bội - Bội là một dãy nhà cao tầng của những người hàng xóm mới mà hai cô không quen biết. Toàn bộ mặt trước, khu đất đầy cỏ dại đang được đổ móng, nghe đâu  xây dựng khu chung cư. Ngôi nhà hai chị em giờ như một chấm nhỏ, leo lắt, cô quả…

      Chị em Bội - Bội sống bằng số tiền để lại của người cha. Nhưng, mỗi năm một ít đi bởi trượt giá. Để có thể đủ sống, hai chị em phải thay đổi thói quen sinh hoạt. Họ chia đôi số tiền, sống tằn tiện với những món đồ cũ mà chưa một lần được mua sắm lại. Bán kính mà họ đi tính từ nhà là một km...Vì thế, những thay đổi chóng mặt ở ngoài kia, hai chị em đều không hay biết…Trong gian bếp của họ vẫn dùng những chiếc bếp dầu cũ kĩ, sét ghỉ và thường xuyên phải thay bấc.

     - Cửa nách cô “tróc” thêm hồi nào?

      Người chị hỏi nhỏ, câu hỏi thứ hai trong đêm …Người em xo xo đôi chân để xua muỗi…đôi môi vẫn còn đỏ, nếu nhìn kĩ cảm giác như hằn lên đó những đường máu nhỏ li ti…Người em mấp máy nhưng không bật ra lời. Một luồng gió nóng hổi chạy riết qua hai kẽ răng, lì lợm và bướng bỉnh thông thốc đi qua. Nó nhởn nhơ và dừng lại ve vuốt nơi lồng ngực đang nảy lên từng nhịp xon xót…Người em đưa tay xoa mặt, đôi gò má lạnh tanh, xám đục, rịn rỉ những giọt mồ hôi. Mẹ cha ơi, cái gã đàn ông khốn kiếp…Đã ba tháng nay, trong căn lều lợp tạm để thi công khu chung cư, người đàn ông tóc muối tiêu, lưng hơi gù với  hai quả bướu thỏng thượt hai bên cằm nằm gác chân tía mắt sang ngôi nhà của chị em Bội - Bội. Một chiều, gã  liều lĩnh “tấp” vô phòng người đàn  bà có dáng đi chảy xuội, đôi gò mà tênh tênh, u ám…Gã cộc cằn co cả hai chân mốc thỉn, nhẻm đen lên giường…Gã nhìn chằm chặp vào khuôn ngực phập phồng, trinh nữ của cô em. Bất chợt, gã thấy người đàn bà đang run rẩy đứng quay mặt vào tường:

      - Cho t..rớ ở lại nhé…đằng r..ấy.T..rớ có vợ, nhưng nó bỏ t…rớ lâu rồi …

     Hai quả bướu thỏng thượt bợt qua mặt người em. Một thứ mùi tanh tanh chưa từng thấy phả ra, và cũng nhanh như chính chủ nhân của nó, bám vào da thịt của người đàn bà. Người em giơ hai tay cố gỡ, nhưng vòng tay của gã đàn ông đó xiết chặt đến nổi cả hai quả bướu xát sàn sạt lên người cô. Người em thét lên:

     - Đồ lưu manh, bỏ tao ra…

     Nói rồi, người em co người, đạp mạnh. Gã đàn ông đau điếng, buông tay đi về lều. Hình như…người em  thất thần, run rẩy. Cảm giác như cái mùi tanh tanh ấy bám nhầy trên từng thớ thịt của cô…!!!

       Người em phá lệ, ngày hai lần dội nước …Cô cố gắng kì cọ nhưng cái mùi chết người đó vẫn bám theo như đỉa. Hai quả bướu lủng lẳng trong giấc ngủ của cô, nó làm cô chết sợ mỗi lần thức giấc. Chàng trai hào hoa với khăn tay sực nức mùi thơm trong túi ngực, chàng trai cưỡi ngựa tặng hoa hồng người yêu bên song cửa…Những lãng tử mà cả đời cô mơ ước đã theo dải cầu vồng bay lên tít bên kia. Trời ạ…nhưng sao lại là gã đàn ông kinh dị ấy... Giá như đêm hôm ấy là một gã trai khác, ít nhất cũng là gã trai chai sạn, sần sùi như những người đàn ông mà cha đã từng đưa về…Chỉ cần là thế thì cô sẽ gạt bỏ cái cao xa để mở toang cửa đi qua thời con gái. Cái vô ngần quý giá của tạo hoá ban tặng lẽ nào để tan trong bụi đất. Những chuỗi ngày mất ngủ, chuỗi ngày giằng xé trong nỗi xót xa làm người em gầy tọp đi. Hai chị em hai thế giới trong một ngôi nhà chung, nhưng vốn dĩ, những người đàn bà như họ thường vô cùng nhạy cảm…Người chị cũng chong mắt không ngủ, mường tượng ra cảnh người đàn ông kia “tấp” hai quả bướu lủng lẳng lên nổi khát khao, đè nén…Riêng cái mùi đặc biệt, cái mùi tanh tanh đến buồn nôn đó thì tuyệt nhiên người chị không hình dung nổi. Người chị cài hờ cửa phòng, đêm đêm tức tưởi chờ đợi bước chân của người đàn ông ở bên kia bờ rào. Nếu cần, cho gã một thoi vào … rốn…cho  gã…

      Đã một tuần trôi qua kể  từ cái đêm chết người đó. Người em  lấy lại được bình tĩnh, nhưng thú thật, cuộc sống nhàn nhạt của những ngày qua giờ bị xáo trộn ít nhiều. Mỗi lần ra khỏi phòng, cô lại thấy nóng ran sau gáy…Hình như kẻ trai ấy đang dõi theo cô, ánh nhìn sắc lẻm, thiêu đốt lùa vào trong ngực áo. Đồ đĩ trai…người em thầm rủa, đôi gò má hanh hao giờ ửng đỏ, ngây ngấy như người phát sốt. Mỗi lần không chịu nổi, cô lại đi vào trong. Nhưng rồi như ma xui khiến, cô lại đi ra ngoài nhặt nhạnh một mẩu giấy vụn hay chiếc lá vừa rơi…Cô chú ý đến hình thức hơn một tẹo, chiếc áo voan mỏng cổ khoét trễ được mặc thường xuyên hơn. Mái tóc khô gãy đã ngả màu được gội tuần hai lần. Những quả bồ kết sâu đục lỗ chỗ giờ được thay thế bằng dầu gội có kèm dầu xả. Người em thường hong tóc thật lâu trước hiên nhà, quay lưng về phía “người ấy”…Đến một ngày, khi cảm giác đã “chai” thêm một ít, người em lấy hết can đảm nhìn thẳng về phía trước, nơi có căn lều dựng tạm thòi hẳn hai chân giường ra ngoài. Không thấy khuôn đầu với mái tóc bù xù, hôi hám…ừ , hay là gã không lộ mặt… Hẳn thế, chỉ có những kẻ si tình mới dám liều lĩnh như hành động của gã. Mà cô đã được biết đến những mối tình si như thế, có kẻ si tình cho đến chết…Gã trai kia cộc cằn, thô lỗ, nhưng chắc chắn có thứ tình rát bỏng mà cô đã đọc trong tiểu thuyết. Hay là gã đang đau khổ vì bị cô từ chối…Hay là…hay là …

      Người em trở nên bồn chồn, khó ở. Những đợt sóng dâng tràn, ngập ứ , những khoảnh khắc chờ đợi như người đang yêu…Giây phút trôi qua trong ngày giờ trở nên có ý nghĩa. Cô tìm kiếm, cô chờ đợi cái  đầu bù xù và ánh nhìn đầy thèm khát của kẽ đĩ trai mà cô đã từng kinh sợ. Trong cô chất đầy mâu thuẫn… ừ nhỉ, sao lại là như thế, sao như là nỗi nhớ mong, chờ đợi??? Không, không, cô dám chắc là nếu gã xông vào phòng lần thứ hai thì cô cũng sẽ tống nắm đấm vào mặt hắn, sẽ tởm lợm mà xua hắn ra khỏi phòng … Nhưng, có một sự thật rằng hắn là kẻ đàn ông duy nhất đụng chạm  vào cơ thể đang còn trinh nguyên của cô. Chắc hẳn bên kia, khi đêm đêm ngọn gió thông thốc thổi qua căn lều tạm bợ, người đàn ông đó sẽ thao thức để mường tượng đến đôi gò mà tênh hênh lạnh của người đàn bà quá lứa…Và, người em chắc mẩm rằng gã sẽ lại mò đến …ừ, có thể lắm chứ …!

      Người em thấp thỏm chờ đợi…Một đêm sáng trăng lành lạnh, gã trai với cặp bướu thõng thượt, mùi mồ hôi tanh lòm, cái đầu xù xì bẩn thỉu mò  vào phòng. Cô sẽ thật bình tĩnh, sẽ mời hắn một cốc nước lọc, rồi lạnh lùng đuổi  hắn ra khỏi phòng. Nhưng quái thật, đã ba tuần nay cô không thấy hắn…Tốp thợ thi công gần mấy chục người, phần lớn mặt non choẹt, cười  bổ bã khi đi qua vườn họ. Tiệt không thấy hắn…Người em thắc thỏm, hay là hắn đã bỏ chỗ làm? Không, chắc không phải thế vì việc làm bây giờ đâu phải dễ, đặc biệt là người như hắn. Người em tay cài que đan, mắt không rời túp lều tạm bợ trước mắt. Cô phải đeo thêm cặp kính vì bây giờ nhìn xa không rõ. Hình như kẻ kia là hắn, trời ơi, mang vác gì mà ẩu quá, nặng gần một tạ là cái chắc… ừ, nhưng sao không thấy hai quả bướu thõng thượt vắt hai bên cổ? Tự nhiên vật thừa của gã đàn ông kia, cái vật mà đã ám ảnh cô đến kinh sợ trong những ngày qua lại trở nên quan trọng. Bởi lẽ, cô sẽ dùng nó để phân biệt với những kẻ trai kia. Thú thực, cô đã không còn thấy hoảng sợ…ừ, thì đã sao. Mà cái mùi kinh kinh đó nữa! Hình như là mùi mồ hôi trộn lẫn với rượu. Mùi  của người lao động nặng lười tắm táp…Mùi rượu trắng có pha cồn nhắm với dồi chó trộn nhiều lộc mơ và tỏi tía…Đúng rồi, có thế mà cô không nghĩ ra. Hàng hàng đêm sau, cái mùi của kẻ trai chết tiệt đó cứ bám riết lấy cô…Lâu dần, nó không còn mùi tanh tưởi nữa mà trở nên dễ chịu. Chao ôi, đó là mùi riêng của đàn ông, cái mùi mà dù có bợn vào trong đó những thứ gì tanh tưởi nhất cũng không làm mất đi được. Người em buông tiếng thở dài…Ngày xưa, cái ngày đôi lúm đồng tiền tròn veo trên làn da trắng mịn, cô đã thầm khao khát được riết trong vòng tay của người đàn ông có mùi  phảng phất của thuốc lá thơm. Cô thầm ao ước được chuồi người trong chăn, áp mặt vào mùi thơm dìu dịu và nghe mưa rơi. ấy mà hàng chục năm qua, căn phòng của hai chị em cô như dòng sông không có nước!!! Cô đã từng nghĩ đến, hai chị em cô đã từng nghĩ đến một tình yêu vụng trộm, ngang trái …Nhưng phải là tình yêu, thứ tình cảm như cô đã từng biết trong sách vở.

       Không có một ai ghé đến sau ngày người cha qua đời. Ôi! dòng sông cạn nước…Không, nói chính xác hơn, hai chị em Bội- Bội là dòng sông chưa bao giờ có nước. Dưới ánh nắng thiêu đốt, chị em họ như những  mảng đất khô rộp, xù coong, không còn sự sống. Rồi…rồi kẻ trai tanh tưởi, kẻ trai với hai quả bướu thõng thượt vắt hai bên cổ “tấp” vào cuộc đời đầy khao khát của chị em họ. Nhưng, chúa ơi, sao lại là kẻ trai đó, sao lại là dòng nước đó???… Một dòng nước sình hôi chảy le te trong các rãnh nứt của dòng sông không có nước…!!! Dòng sông uất ức, dòng sông cay đắng, dòng sông cố để gột hết cái đang vướng vất trên cơ thể mình. Rồi trắng trong cũng được trả lại, nhưng sao lại buồn, nỗi buồn ghê ghớm, theo thắt!!! Sao tự dưng lại thế, tự dưng màu nắng vàng thênh thếch, tự dưng khoé  mắt bợn màu xam xám…???

      Người em chống chếnh… Người chị thẫn thờ. Thường thì hằng tuần, hai chị em họ đánh dấu và ghi rõ ràng lên bảng chi tiêu trong góc nhà. Nếu dầu ăn lên giá ba ngàn thì tuần hôm đó bớt đi hai quả trứng…Nhưng hai tuần nay, chiếc bảng vẫn còn để trống. Họ không buồn ra khỏi nhà. Người em tay cài que đan, tấm khăn đan dài quá cỡ nhưng cô vẫn chưa có ý định dừng lại. Hàng loạt các ý nghĩ chạy qua đầu cô, lộn xộn và rối rắm …Người chị bó gối, mắt không rời người em. Có cảm giác  là người chị nhìn thấu được các ý nghĩ. Đồ đĩ rạc …Nhất định đang  tơ tưởng đến gã trai tanh tưởi kia …!!! ừ, nhưng sao  gã  không mò đến??, giá mà gã liều lần nữa, giá là như thế …

*

      Trời hầm hập như sắp có giông…Không gian quánh đặc, những bức tường hấp nhiệt cả ngày giờ thở ra mùi nóng, khô khốc. Người chị đổi tư thế ngồi, hai tay tì trước cằm, hơi chuồi ra phía trước. Người em chiêu nước liên tục, những vằn máu nhỏ li ti trên vành môi rịn ra thứ nước vàng sánh:

      - Chị à, giỗ mẹ năm nay có làm khác đi không?

     Người chị không trả lời, đôi lông mày rướn lên cáu kỉnh:

      - Cô chưa trả lời chị?

      Người em xoay chén trà trong tay, đôi mắt rân rấn nước. Cô để mặc người chị chĩa ánh nhìn  sắc lẻm  vào mình . Trong đầu cô ong o giọng nói trèo trẹo, đơn đớt của người đàn ông nọ. Gã đòi ở lại với cô trong căn phòng đó, gã hau háu nhìn vào vuông ngực để trần của cô …Rồi gã đau điếng lủi ra khỏi phòng khi bị cô đạp mạnh. Hai quả bướu rung rung  chuyển từ tái sang  đỏ. Nhưng rồi, gã trai kia không quay lại…Không thấy gã nằm ghếch chân tía mắt nhìn sang, không thấy gã súc miệng mỗi sáng trong chiếc chậu nhôm lớn…Không, không thấy  mùi đàn ông khai tanh từ bên kia thốc tới. Mỗi ngày, ngôi nhà đó được xây cao hơn một ít…Lòng người em thắc thỏm không yên. Quái, đàn ông gì mà như thỏ đế. Cứ ngỡ gã sẽ “tấp tới bến”, ai dè…Người em bâng khuâng tự hỏi, và gã trai đó bỗng nhiên lớn thêm một chút trong cô. Rồi cô quyết định, một quyết định bất ngờ, táo bạo…Phải sang bên kia “chiến tuyến”, sang đó xem thử gã trai kia thế nào?

      Dĩ nhiên, người chị đã không hay biết. Một buổi trưa tháng sáu oi nồng, người em trùm khăn kín mặt, đội sầm sập chiếc mũ lưỡi trai rồi xăm xăm bước. Cả người cô nóng rực, đôi bàn chân khấp khởi. Đồ đĩ rạc…Cô thầm chửi, xoa đôi bàn tay vào bắp vế dính đầy ké đầu ngựa. Căn lều tạm bợ im ắng , ba dãy đàn ông nằm la liệt trên những sạp tre đóng ẩu. Nan tre to bằng khum bàn tay, kẻ sấp, người ngửa, đầu nghẹo về một bên, miệng há hốc để thở. Gã trai kia ngủ ngồi trong góc, lưng dựa vào tấm phên thủng lỗ chỗ. Ngoại trừ mái đầu đã ngã màu, nhìn kĩ, gã hẵng còn trẻ, dám chắc là kém chị em cô…Đầu gã gập xuống, hai quả bướu lủng lẳng buông thỏng thượt trên bộ ngực đàn ông vạm vỡ, rậm rì. Người em nghe thèn thẹn, di di ngón chân xuống nền đất. ừ, hoá ra cũng không đến nỗi nào …Mùa đông, có thể mặc áo bành và khăn rộng. Mùa hè, có thể…có thể …

      Âm thanh reo rẻo theo bước chân trở về của người đàn bà quá lứa …Âm thanh ngọt ngào, vui tai như mỡ sôi xèo xèo trên bếp. Người em đi đứng tấp tửng. Cô mạnh bạo hướng mặt ra phía cửa, hong tóc và tỉ mẩn tết thành bím.

      Khu chung cư đã lên tầng thứ tám. Căn lều tạm được dỡ bỏ, đám công nhân và gã trai nọ chuyển vào phòng mới xây để ngủ. Người em tay cài que đan, mắt hướng về bên ấy nhưng tuyệt nhiên không thấy gã. Một bận, cô nhìn thấy cái áo nhàu nhĩ mà gã đã mặc treo ở tầng bốn, căn phòng nằm chếch phía sau nơi cô ở. Gã trai khốn kiếp…Cô lầm rầm chửi, nhưng bụng mừng rơn. Ngày hôm sau, cô bí mật gọi thợ đến “tróc” thêm cửa nách.

      - Cửa nách cô “tróc”thêm hồi nào?

     Người chị lặp lại câu hỏi nhưng không phát ra thành tiếng. Bóng đêm nuốt chửng những ý nghĩ đang bùng lên cay chát  …Cô những muốn gạt rẽ khoảng ngăn vô hình giữa hai người để riết lấy trái tim đau khổ, trái tim nảy rát nỗi khát khao. Nhưng, người chị vẫn ngồi im, mặc  nhiên để bóng tối tiếp tục trùm lên hai con người cùng số phận…!

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập146
  • Máy chủ tìm kiếm3
  • Khách viếng thăm143
  • Hôm nay37,035
  • Tháng hiện tại1,136,254
  • Tổng lượt truy cập28,436,728
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây