Chiếc đèn lồng

Thứ tư - 31/07/2019 11:29
Chiếc đèn lồng đêm Trung thu là chiếc bình đựng nước thần trong truyện cổ tích- tôi nghĩ thế. Nó sẽ mang đến những điều kì diệu, thắp lên ngọn lửa của niềm vui, hạnh phúc…
Nam lòng vòng quanh các khu chợ. Cậu ta sà vào tất cả quầy hàng đồ chơi. Cầm lên, ngó ngó, ngắm ngắm chán lại đặt xuống. Đi cách xa khu chợ rồi nhưng Nam vẫn cứ ngoái đầu lại nhìn món đồ chơi với ánh mắt lưu luyến và vẻ thèm thuồng.
   - Cho con mua đi mà mẹ! Rẻ lắm mẹ à!
   - Nhất quyết là không! Chúng ta về thôi con.
      Nam cúi mặt buồn bã, lê chậm rãi từng bước chân theo mẹ như thể chưa muốn rời khỏi gian hàng đồ chơi. Ước muốn nhỏ nhoi đó của Nam lặp đi lặp lại suốt mấy năm rồi. Thế nhưng, chưa bao giờ được toại nguyện. Chẳng phải lí do nào đặc biệt cả mà đơn giản, nhà Nam rất nghèo.
      Bố Nam mất hết khả năng lao động do một căn bệnh hiểm nghèo- liệt toàn thân. Suốt mấy năm, cả nhà chỉ nhìn vào mẹ Nam- người phụ nữ bán rau, ngày ngày với chiếc nón lá bị thủng lỗ chỗ gánh rau qua từng con phố để kiếm từng đồng bạc lẻ, mới là trụ cột chính của gia đình. Người phụ nữ hơn nhiều năm qua, một mình tần tảo chạy đôn chạy đáo kiếm ngày ba bữa cộng thêm tiền thuốc cho chồng, tiền học cho con. Người phụ nữ thay chồng cả việc ruộng đồng. Bao mưu toan trong cuộc sống làm cho mẹ Nam gầy rộc, đen đúa… Hoàn cảnh gia đình như thế thì với Nam, chiếc đèn lồng trong đêm Trung thu là một món quà xa xỉ. Nhiều năm, thậm chí nhiều và nhiều năm như thế nữa, chiếc đèn lồng cũng chỉ là niềm mong ước, nỗi thèm thuồng đối với cậu.
   - Tối chủ nhật tuần này, nhà trường sẽ mở hội “Đêm Trung thu” để các em vui chơi ngày Rằm. Mỗi em về nhà mua một chiếc đèn lồng để vui hội rước đèn nhé!- Cô giáo chủ nhiệm thông báo.
     Tiếng vỗ tay nổ ran cả lớp học, tiếng “Ô zê! Ô zê! Ô zê!” đồng loạt của bọn con trai làm cho không khí trở nên náo nhiệt, rộn ràng.
     Vậy là Trung thu năm nay nhà trường có tổ chức. Tôi không cần lo việc sắm đèn lồng vì năm ngoái, bà nội đã tặng tôi một chiếc hình con cá mới toanh. Đang mải miết suy nghĩ về đêm hội Trung thu với cảm giác hân hoan thì bất ngờ tôi giật mình nhìn sang Nam (cả lớp rạo lên chỉ có mình Nam ngồi cúi đầu xuống bàn không nói gì). Cậu ta hình như cũng đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt đượm buồn, lo âu. Ánh mắt cậu nhìn xa xăm như đang với theo một điều ước xa xôi. Nam thở dài. Cái điệu bộ này trông cậu ta thiếu sức sống hơn bao giờ hết. Cậu ta lúng túng quay sang khi thấy tôi đang chằm chằm nhìn.
   - Cậu đang nghĩ gì thế?- Tôi hỏi.
    - Mình không nghĩ gì, chỉ thấy ngột ngạt quá!- Nam trả lời ngắn gọn rồi đi ra khỏi lớp.
      Trên đường về nhà, tôi cứ thắc mắc mãi không biết Nam đang có chuyện gì mà vội vã về trước. Có lẽ không liên quan đến tôi thật nhưng chắc cái bản tính tò mò khiến tôi cứ suy nghĩ mãi. Đi ngang qua khu chợ đồ chơi, tôi thoáng thấy bóng ai giống Nam. Tôi muốn kêu Nam nhưng rồi tôi khựng người lại, không thể lên tiếng. Nam làm cái hành động mà cậu ta từng làm rất nhiều lần- cầm đèn lồng lên rồi lại đặt xuống.- Đèn lồng?- Tôi tự hỏi- Hóa ra là vậy…
    ... Cảm thấy trong phòng nóng bức, ngột ngạt, tôi ra ngoài ban công hít thở gió trời. Gió mùa thu ùa về mát lạnh. Trăng sắp tròn, tỏa ánh sáng bàng bạc dịu nhẹ xuống nhân gian. Tâm hồn tôi giờ đây mát rượi như ánh trăng. Ngước nhìn lên bầu trời đêm huyền ảo đó, tôi thấy mặt trăng có vẻ gì đó buồn buồn. Bên nhà Nam, tiếng người cha đang rên rỉ vì đau, tiếng lọ mọ hái rau của người mẹ và ánh đèn nhỏ đủ chiếu cho căn phòng bé tí đó như đang dội vào lòng tôi bao suy nghĩ vẩn vơ. Trăng hình như cũng chung suy nghĩ như tôi…
    Tiếng trẻ con trong ngõ vang lên. Tiếng cười đùa ríu rít, râm ran cả con ngõ nhỏ. Hẳn là chúng rất vui vì Trung thu sắp đến- tôi cũng vậy. Tôi ngước nhìn lên vầng trăng sáng vằng vặc trong đêm Trung thu và chắp tay thầm ước…
 
      Tan học ngày hôm sau, tôi và một số bạn trong lớp ở lại gặp và đề xuất với cô giáo chủ nhiệm về việc cả lớp sẽ quyên góp tiền mua đèn lồng cho bạn có hoàn cảnh đặc biệt trong lớp để cùng hưởng một đêm Trung thu trọn vẹn. Đề xuất của tôi được cô giáo tán thành. Mấy ngày sau đó, chúng tôi bí mật quyên góp tiền mà không để cho Nam biết. Ngày cuối cùng của tuần, chú heo nhỏ màu hồng mà tôi giữ đã căng phình cái bụng lên, chờ ngày “mổ”. Vào đúng ngày sinh hoạt, lớp trưởng mang đến một hộp quà to bự để dành tặng cho Nam. Cậu ta hết sức bất ngờ, đứng ngây người một vài giây sau đó mới cất giọng nói run run:
   - Em…cảm ơn…cô. Cảm ơn…các bạn…rất nhiều
     Trên đường đi học về, tim tôi đập nhanh hơn, trong lòng rộn ràng một niềm vui không thể tả. Con đường quen thuộc như đệm đàn, cất lên những nốt nhạc để hòa chung niềm vui với tôi. Hai dãy cây bên đường rì rào, xào xạc như muốn chúc tôi vừa làm một điều tốt. Lúc này, tôi đang hạnh phúc và cảnh vật cũng tươi vui không kém. Tôi hiểu ra rằng, tôi cùng cô giáo và tập thể lớp chính là chị Hằng, chú Cuội đem đến điều kì diệu và ước mơ cho Nam.
   - Bụp !
   - Tiếng gì vậy nhỉ?- Tôi tự hỏi- Không lẽ….
    “Hả…Trời ơi!” Chiếc đèn lồng con cá bằng nhựa đã bị hỏng hoàn toàn. Đèn bảy màu rời ra, rồi vỡ hết. Bầu trời như sụp đổ, tôi ngơ ngác, không dám tin vào sự thật. Nắm những mảnh vỡ của đèn, tôi xót xa rồi òa khóc nức nở.
   - Chắc con mèo Mun hất văng đấy. Thôi nín đi con. Mai mẹ sẽ mua cho cái khác.- Mẹ hết sức an ủi nhưng tôi vẫn không nguôi ngoai.
     Tôi vụt chạy vào trong phòng, bỏ ngoài tai những lời động viên của mẹ rồi vùi đầu vào gối và khóc tức tưởi. Chiếc đèn- món quà vô cùng đặc biệt và ý nghĩa trong lần sinh nhật lần thứ mười hai của tôi. Món quà đặc biệt mà bà nội đã tặng tôi. Tôi nâng niu, gìn giữ nó. Sau dịp Trung thu, tôi lại lau chùi cẩn thận, bỏ vào túi bóng và cất… Tôi lại hồi hộp, mong chờ Trung thu năm tới để dùng chiếc đèn lồng con cá này. Nay…tất cả như bong bóng vỡ trong mưa. Nghĩ đến đó, tôi lại khóc…khóc cho đến khi hai mi mắt sưng mọng lên.
     Biết chuyện đèn lồng của tôi bị hỏng, Nam xách chiếc đèn mới mua sang đặt bên cạnh.
   - Cậu cầm lấy của tớ ngày mai mà đi rước đèn.- Nam tươi cười
    Tôi quệt nước mắt, ngẩng đầu lên nói với Nam:
   - Không được! Đây là ước mơ của cậu. Với lại, đã bao nhiêu Trung thu cậu không có đèn để rước. Bây giờ cho tớ đèn thì cậu lấy cái gì? Vả lại, ngày mai mẹ tớ sẽ mua một cái đèn mới. Tớ chỉ tiếc chiếc đèn vì nó là món quà của bà nội mà tớ luôn cẩn thẩn giữ gìn.
   - Vì tớ muốn cảm ơn cậu…- Nam gãi đầu rối rít. Khi ngại, cậu ta không thể giấu được mình đang nghĩ gì.
    Cậu ta mỉm cười ra về vì biết rằng ngày mai tất cả chúng tôi đều có đèn trong Hội Trung thu…
     Đúng đêm Trung thu, bố Nam lên cơn đau lưng quằn quại buộc mẹ và cậu ta phải đưa vào bệnh viện. Dù đang trong tình trạng luống cuống, vội vã nhưng Nam vẫn kịp nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến thầy cô, bạn bè vì đã không tham gia được Đêm hội. Trước khi đến trường, tôi sang nhà Nam, nhẹ nhàng treo chiếc đèn lên cánh cổng. Trăng đêm nay thật to, thật sáng. Vầng trăng đang mỉm cười với tôi. Những tia sáng ấm áp của trăng cùng làn gió mát lạnh trời thu cứ nhảy múa xung quanh tôi. Chắc chúng đang nhắc tôi đến trường vui chơi cùng các bạn. Nhưng không hiểu sao lòng tôi thấy nặng trĩu- Nam đang trong bệnh viện cùng bố mà.
   Tôi hy vọng, chiếc đèn lồng sẽ mang ánh sáng niềm tin, ánh sáng may mắn đến cho gia đình Nam. Hy vọng bố của Nam sẽ vượt qua được cơn đau này. Và, tôi cũng mong muốn rằng, dẫu Nam đang bên cạnh để động viên bố vượt qua cơn đau đớn nhưng ánh sáng vằng vặc của đêm trăng Trung thu sẽ sưởi ấm trái tim Nam, giúp Nam có nhiều nghị lực trong cuộc sống.
   Chiếc đèn lồng đêm Trung thu là chiếc bình đựng nước thần trong truyện cổ tích- tôi nghĩ thế. Nó sẽ mang đến những điều kì diệu, thắp lên ngọn lửa của niềm vui, hạnh phúc…
   Trung thu năm sau…Nam nhé !

Tác giả bài viết: Đinh Thị Thục Anh- Lớp 9C

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập154
  • Máy chủ tìm kiếm2
  • Khách viếng thăm152
  • Hôm nay37,040
  • Tháng hiện tại309,170
  • Tổng lượt truy cập30,010,458
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây