Sự thực, thơ không chỉ có một khuôn mặt đó. Sự thực, tình yêu không chỉ có những ngậm ngùi ném trả lại cho những người yêu nhau. Sự thực, đời sống đã lấy đi ở chúng ta, những phiến trời xanh, lá; những thảm cỏ, tơ; những bình minh, chim; những chiều vàng, bướm; những trưa, im; những lối, đến; những sương; những suối; những rừng; những bụi đất; những cỏ, mục; những mưa, quên. Sự thực, tình yêu đã không có chỗ, để thở; hạnh phúc đã không có nơi, để về. Hay sự thực, anh sinh ra, không phải để được hưởng tình yêu và, hạnh phúc ?
Cho nên, trở về này (trở về được bắt đầu cùng với ba mươi), một trở về muộn màng, một trở về với chung quanh u tịch, lún sâu, tù hãm, khiến anh không khỏi ngạc nhiên tự hỏi : Tại sao ? Bởi đâu, bước chân ta đó?
Tại sao ? Bởi đâu, những rặng núi kia, những giòng suối nọ ? Những cánh rừng, những ngọn cây, những giòng sông, những cọng cỏ, trong hồn ta, hôm nay rúng động. Phải chăng em đã là người đánh thức những bước chân ta ngủ quên, trở về ? Phải chăng cánh cửa cuối cùng, là em đã mở; để tự đó, những rặng núi đứng lên, đi tới. Những giòng suối reo vang. Những giòng sông níu những ngọn cây băng ngàn, tìm đến. Phải chăng tự em, tự nhỏ, thiên nhiên đã có trong thơ ta, trong thơ chúng ta. Tự em, tự nhỏ, thơ ta, thơ chúng ta đã được làm đầy, làm đủ cái phần hụt, cái phần thiếu rất nhiều chục năm qua.
Và thế đó, mà em chính là người được giành những trang đầu tiên của tập thơ này. Và tập thơ, như một nỗ̉ lực nhỏ mọn, cố gắng đem một chút trời xanh cho tình yêu, thở. Một chốn yên vui cho hạnh phúc, về. Còn riêng em, liệu em có về để kịp thở chút sương tan? Trước khi tình yêu, lại chỉ còn những ngậm ngùi nếm trả; và thơ sẽ lại, chỉ là những sầu khúc khôn khuây !
Xem tiếp