Truyện ngắn Ngọc Ánh - Ngọc Anh

Thứ tư - 31/07/2019 06:25
Tạp chí Hồng Lĩnh số tháng 3/2016 (115) đăng truyện ngắn "Ngọc Ánh- Ngọc Anh" của em Nguyễn Thị Diễm Quỳnh. Đây là sáng tác của Diêm Quỳnh khi em còn học lớp 9A trường THCS Hoàng Xuân Hãn (năm học 2014-2015)
Ngọc Anh đứng ở lan can tầng hai của trường học. Vài cơn gió xuân lành lạnh nhẹ vấn vít, gió mang theo mấy hạt mưa nhỏ xíu vương trên tóc mai của cô bé… Ánh mắt nó đang trôi về rất xa. Xa... một tiếng nói khe khẽ tan trong gió…
      - Ngọc Ánh, bao giờ cậu trở lại?
       Cô bé như trôi vào hồi ức xa xăm…
       Từ bé, Ngọc Anh đã là một đứa bé không khỏe mạnh. Cô bé yếu ớt, luôn cần mọi người phải ở bên bảo vệ và che chở. Mà sức học của Anh cũng không tốt do không được đi học đều đặn. Vì thế lên cấp học này nó khép mình và trầm tính hẳn. Có lẽ nó sợ nhiều bạn mới tò mò về ngoại hình gầy gò của mình, nó sợ mọi người coi thường sức học chẳng ra sao của nó. Cô bé cũng không rõ mình đang ngại điều gì… Đến cả những hoạt động ngoại khóa nó cũng không tham gia… Nó trở thành cái bóng vô hình ngay trong lớp.  Ngồi trên nó hai bàn là một cô bé có cái tên khá giống nó - Ngọc Ánh. Ánh là một cô bạn đầy cá tính. Cô sẵn sàng đứng ra bảo vệ những người bị bắt nạt. Cô bạn lại hay cười, khuôn mặt bánh bao tròn tròn lúc nào cũng sáng bừng sức sống. Ngọc Ánh học lực khá. Đặc biệt, Ánh còn có mái tóc dài rất đẹp… Tất cả mọi thứ của cô luôn khiến mọi người chú ý. Đặc biệt, Ánh luôn khỏe mạnh và năng động, điều mà Ngọc Anh luôn mong muốn bản thân mình có được. Tên gần giống nhau nhưng nó biết mình khác hoàn toàn so với cô bạn.
 
        Ra chơi, lớp học ồn ào và náo nhiệt hẳn. Ngọc Anh khó chịu khi thỉnh thoảng có vài ánh mắt về phía mình vơi vẻ tò mò, cô lặng lẽ ra khỏi lớp. Đứng ở lan can tầng hai, nó có thể nhìn rõ cả sân trường dưới kia. Mưa qua để lại trên những tán lá bàng xanh những giọt nước trong veo lấp lánh. Dưới tán cây, mấy học sinh cùng nhau rượt bắt chơi đùa, tiếng cười vang cả một góc sân. Nó hạ mí mắt. Có lẽ chỉ có nó là một mình… Bỗng, có một bàn tay nhẹ vỗ vào lưng. Là Ngọc Ánh. Cô bạn cười ánh mắt sáng và trong như những giọt nước lấp lánh ngoài kia. Ánh cầm viên phấn nhỏ vẽ vẽ trên nền lan can - như nó thường thấy mấy đứa bạn trong lớp thuận tay vẽ lên.
      - Sân trường đẹp quá Ngọc Anh nhỉ?
      - Ừ - Nó trả lời có chút ngập ngừng.
      - Cậu hãy nhìn đi! Đây này, và cả đây nữa... những giọt nước đang nhảy nhót. Hẳn là chúng đang rất vui đấy!
      - Đâu? Tớ chẳng thấy gì cả.
     - Không. Cậu không được nhìn như thế. Nghiêng đầu một chút, thấy chưa?
     Làm theo lời Ngọc Ánh, Ngọc Anh thấy quả thật những giọt nước trong veo đang ánh lên như cười.
     - Cậu giỏi thật đấy! Làm sao mà có thể phát hiện được những điều thú vị thế kia?
      Có gì đâu, chỉ cần cậu mở lòng…
     Mở lòng ư... Nó sợ, sợ những lời chế giễu, những ánh mắt xem thường, sợ bị thương hại...
     Giọng cô bé có vẻ chùng xuống:
     - Anh này, cậu không thích tớ hả?
     - Không.., không có…, sao cậu lại hỏi như thế? 
     Thực ra, tất cả mọi người trong trường, kể cả nó, đều thích tính cách hòa đồng của cô bạn.
     - A, vậy thì tốt rồi. Tớ cứ tưởng…
     Cậu nhìn xem. Cô bé lắc lắc cánh tay của Ngọc Anh, chỉ vào tác phẩm mới hoàn thành. Trên nền lan can vàng còn thơm mùi sơn mới là hình vẽ hai cô bé nắm chặt tay nhau; một béo ú, một gầy tong teo. Ở giữa là dòng chữ nghuệch ngoạc “NGỌC ÁNH”. Nó nghiêng đầu, khó hiểu nhìn hình vẽ vừa ngộ nghĩnh vừa kì lạ kia. Ngọc Ánh cười rộ lên: 
    - Tên của cậu và tớ đấy!
- Tên của Anh đâu, chỉ mỗi tên cậu mà!
      - Tên cậu nằm trong tên tớ nhé! Cậu nhìn xem NGỌC ÁNH - NGỌC ANH. Từ hôm nay Ánh sẽ bảo vệ Anh, ai bắt nạt cậu là bắt nạt tớ. Nhé! 
     Trong lời nói của Ánh, hai hình vẽ kia lung linh dưới nắng, đẹp lạ thường!
     Thế rồi, từ hôm ấy, ngọc Ánh giúp nó hòa nhập với bạn bè, thầy cô. Những trò vui, các câu lạc bộ văn học, tiếng anh…, thậm chí là lê la ở một số quán ăn vặt sở trường. Có Ngọc Ánh, một năm học của Ngọc Anh trôi qua với nhiều sắc màu thú vị.
     Thế nhưng mọi việc không phải bao giờ cũng hoàn hảo. Dần cuối năm học, Ngọc Ánh càng phải nghỉ nhiều. Những chuyến đi bện viện cũng ngày một dày hơn. Tháng 5, Ngọc Ánh phải đi Hà nội vì phất hiện tế bào lạ. ngày chuẩn bị đi, những cơn mưa bất chợt đến. Vẫn là lan can tầng hai, bên hình vẽ nghuệch ngoạc, Ánh nói nhỏ xíu: 
    - Không sao mà, Ánh sẽ về; về và luôn bảo vệ cậu, Anh nhỉ!
    - Ừ, tớ sẽ đợi cậu về, lúc ấy, góc lan can này vẫn sẽ ngập nắng..
     Lúc ấy, từng hạt mưa vẫn xiên qua lan can, lạnh… Bóng Ngọc Ánh lặng lẽ khuất sau hành lang dài thăm thẳm…
    Đúng như lời hứa, Ngọc Ánh trở về sau gần hai năm chữa trị, trở về sau khi nó đã vẽ hàng trăm bức tranh trên lan can, những bức tranh của Anh và Ánh. Hôm ấy, trời cũng mưa, nặng hạt hơn, trời như sập xuống. Cô bé tự tin ngày nào bây giờ đứng nép sau lưng cô giáo. Ánh nhỏ thó, gầy gò, khuôn mặt xanh xao; đôi mắt  thật buồn. Chẳng còn đâu ánh mắt linh hoạt, hồn nhiên, nụ cười tỏa nắng. Cô bạn không nhìn nó, ánh mắt cúi xuống, hình dáng co lại như muốn dấu đi sự tồn tại của bản thân trước mọi người.
Ngày qua ngày… Ngọc Ánh vẫn lặng lẽ đi đi về về. Không còn tiếng cười trong veo, không con đôi mắt tỏa sáng..., chỉ còn dáng ngồi thu mình, lặng thầm như chiếc bóng… Câu nói khi về của Ánh vẫn vang lên thật rõ:
     - Mưa rửa trôi rồi… quên đi!
    Anh đừng nhớ những lời Ánh đã nói trước đây nữa. Bây giờ Ánh chẳng thể bảo vệ ai được nữa, tớ sắp đi rồi. nơi ấy xa lắm. Tớ sợ bóng tối, sợ một mình, sợ lạnh… Ngọc Anh nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của cô bạn, dắt ra hành lang đầy nắng vàng. Giữa xuân, khí trời trong trẻo, ấm áp; nắng rọi lên những tán bàng và lung linh nơi góc hành lang. Nắng phủ lên khuôn mặt nhợt nhạt của Ánh thêm chút sức sống. Cô bé vẫn cúi mặt, không nhìn Ngọc Anh, bàn tay nhẹ vuốt thành lan can, nơi hình vẽ ngày nào đã phai. Bức tường đối diện in bóng hai cô bé như hình vẽ ngày nào.
    - Ánh à, cậu còn nhớ ngày ấy đã nói gì với mình nữa không?
     Ngọc Ánh cúi thấp đầu, đôi vai nhỏ yếu ớt rung khe khẽ, hai tay nắm chặt như muốn níu một điều gì đó. 
    - Tớ nhớ chứ. Chỉ có điều bây giờ tớ chẳng còn gì nữa cả. Đến cả sống tớ còn chẳng thể thì làm thế nào để có thể bảo vệ cậu đây?
      Giọng nói của Ngọc Ánh nhỏ dần rồi biến thành tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng khóc xé vào lòng Ngọc Anh đau nhói. 
      Anh dắt tay cô bạn đến một góc khác của hành lang. Dưới ánh nắng vàng lấp lóa, cô bé chỉ cho bạn một bức tranh mà cô đã tỉ mẩn vẽ vào mấy ngày trước, bức tranh vẽ hai cô bé nắm chặt tay nhau cười rạng rỡ.
    - Ngọc Ánh à, cậu hãy nhìn xem, tớ và cậu vẫn luôn dắt tay nhau đây này. Nhưng bây giờ tớ sẽ là người nắm chặt tay cậu. Tin tớ nhé, như ngày xưa tớ đã từng tin!
    Ngọc Ánh ngẩng đầu, và trong đôi mắt cô bé loang loáng ánh nước, trong veo.
    - Tớ tin chứ! Chỉ là…
    - Cậu không phải nói gì cả. Tớ và mọi người sẽ luôn ở bên cậu, nắm chặt tay. Cậu còn nhớ Faith không? Chú chó dũng cảm ba chân mà cậu đã từng kể cho tớ nghe ấy. Tớ biết cậu cũng sẽ vượt qua và chiến thắng sự mặc cảm sợ hãi. Tớ nhớ biết bao tiếng cười giòn tan của cậu, rất nhớ ngọc Ánh à.
Ngọc Ánh lặng im rồi khẽ đưa tay nắm chặt tay bạn, ánh nắng xiên xiên chiếu vào hai cô bạn tạo thành một bức tranh thật đẹp… Bức tranh lung linh nắng gió, sự ấm áp của bạn bè…

Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Diễm Quỳnh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập157
  • Máy chủ tìm kiếm4
  • Khách viếng thăm153
  • Hôm nay30,051
  • Tháng hiện tại302,181
  • Tổng lượt truy cập30,003,469
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây