Chuyến xe MD-2A

Thứ tư - 31/07/2019 06:19
Không biết cậu bạn có nghe hay không nhưng chắc chắn cậu sẽ hiểu. Hiểu rằng từ chuyến xe bất ngờ cậu và nó gặp được nhau. Cũng bất ngờ cậu và nó trao cho nhau hơi ấm trong mùa đông, lặng lẽ giúp cho nhau vượt qua nỗi đau tinh thần...
- Sáu giờ sáng!...
      Linh thì thầm rồi đưa tay bỏ ngay đồng hồ vào túi áo. Chưa bao giờ cô nghĩ mình lại có thể thức dậy giờ này giữa tháng mười hai buốt lạnh. Lạnh đến nỗi con rùa cũng lười thò đầu ra khỏi mai... Ấy vậy mà cô bé phải đi học sớm vì cái bài luận văn chưa hoàn thành. "Đúng là tự mình hại mình mà”. Nó dậm chân rồi thở dài, theo đó là một làn khói mỏng thoát ra, tan nhanh vào không khí giá rét...
      Linh di di chân trên một vùng sương muối nhỏ ở bến chờ xe buýt. Còn sớm nên dù là đường lớn cũng chỉ có vài chiếc xe chậm rãi chạy qua để lại những cơn gió. Gió lạnh tạt vào mặt nó, tê buốt. Bên kia đường, trên vỉa hè, mấy băng rôn cũ bay bay... Không khí lạnh lẽo tưởng chừng như làm đông cứng mọi thứ. Cô bé rùng mình, rụt cổ vào khăn len cố tìm chút hơi ấm rồi mở to mắt nhìn bầu trời vẫn nặng nề chưa sáng hẳn...
      Không phụ lòng Linh, chiếc xe buýt đang mong chờ hiện rõ dần trong màn sương dày đặc. Bước lên xe, nó nhanh chóng đóng cửa kính ngăn cách cái lạnh 5độC ở bên kia cửa kính. Trong xe, không khí vì có điều hòa mà ấm áp hẳn. Cô thả lỏng cơ thể vì chịu gió rét mà căng cứng của mình, cảm nhận từng luồng hơi ấm nhè nhẹ thấm vào từng thớ thịt. Rồi nó mở mắt nhìn ánh đèn vàng bao trùm khắp không gian của chuyến xe... Vào tầm này chỉ thấy rải rác mấy cô mấy bác đi làm sớm tự làm việc riêng cho mình. Nhiều người còn cố gắng chỉnh điều hòa làm nhiệt độ cao lên để quên đi mấy cơn gió đông quái ác đang lướt qua ngoài cửa sổ... Bỗng, tầm mắt Linh dừng lại khi ở cuối xe có một cậu bé trạc tuổi mình. "Có chút gì đó thật đặc biệt”, đó là điều đầu tiên nó nghĩ khi nhìn thấy cậu bạn. Vẻ ngoài rất lặng lẽ. Cái lặng lẽ thu hút sự tò mò của người khác. Cậu lặng lẽ lật giở cuốn sách với vẻ chăm chú, say sưa, cửa sổ bên cạnh mở một khoảng nhỏ, gió lùa vào... Hình như gió thổi làm rung nhẹ hàng mi và những sợi tóc xòa trước trán. Nhưng nhìn cậu bạn chẳng thấy chút gì là lạnh cả.
      - Cho mình ngồi đây được không?
      Linh hỏi khi đến gần cậu bạn. Chỉ thấy cậu ngước mắt lên nhìn cô bé. Mắt cậu rất đẹp. Nét đẹp của đôi mắt buồn, sâu thẳm... Rồi cậu dịch ra, đủ chỗ cho nó ngồi, tiếp tục cúi xuống trang sách đọc dở. Nhàm chán, Linh quay sang bắt chuyện:
      - Cậu đọc sách gì vậy? Cậu bé nghiêng bìa sách lên cho nó thấy. Đó là quyển sách dạy cho ta nhiều bài học từ thực tế - “Quà tặng cuộc sống”. Mà Linh lại đặc biệt không thích những loại sách thế này. Cũng chẳng phải riêng nó mà nhiều đứa bạn thân của Linh đều không thích. Cậu bạn này là ngoại lệ đầu tiên mà Linh thấy. Tò mò, cô bé nhỏ giọng hỏi:
      - Cậu thích loại sách như vậy à? Tớ chẳng thích sách kiểu triết lý vặt hay xoa dịu tâm hồn gì đó... Chán lắm! – Nó thành thật.
      Chỉ thấy bên kia đáp bằng giọng dìu dịu dễ nghe:
      - Cậu thử đọc đi. Không hẳn là chán đâu. Có khi nó giúp chúng ta... nhiều lắm.
      Cô bé mở to mắt, chớp chớp mi, nhìn "ông cụ non". Thấy cô bạn mới nhìn mình bằng ánh mắt ấy, cậu bật cười:
      - Không có gì đâu. Đơn giản là tớ thích đọc thôi...
*
*      *
      Nhiều ngày sau... Ở cuối chuyến xe buýt MD-2A luôn có hai cô cậu học trò nhỏ ngồi cạnh nhau. Thấy cô bé không bao giờ đi học muộn nữa, đến sớm ngồi gần cậu bạn. Thấy cả tính cách vui vẻ, trẻ con của cô bé chọc cười mọi người. Mà cậu bé lặng lẽ ngày nào cũng còn không khó chịu bởi người bạn bất ngờ này. Nhiều lúc cũng bật cười vì những trò đùa nghịch ngợm cô...
      Có một ngày... Linh thấy được thói quen lạ của cậu. Cậu bé luôn ngồi sát cửa sổ rồi mở hờ cánh cửa mặc cho gió lạnh lùa vào... trong khi mọi người đang cố tránh rét. Nó thấy tò mò, hỏi nhưng cậu chỉ cười. Có lúc trả lời mà mắt nhìn ra xa ngoài cửa sổ:
      - Tớ có thói quen này...trước khi Linh biết tớ!
      Lạ thật! Tuy nhiên, cô bé cũng không gặng hỏi...
*
*        *
      Bà ngoại của Linh mất. Bà là người rất quan trọng với nó. Bà cũng là người đã che chở suốt cả tuổi thơ. Cô bé còn nhớ, năm ấy, cũng vào ngày đông giá rét như thế này, vì nghịch ngợm, nó bị vấp té ngoài sân vừa trầy xước vừa bầm chân, đau đớn vô cùng. Lúc ấy cô bé òa khóc nức nở. Đúng lúc ấy, không kể gió rét, mặc kệ chứng phong hàn đã nặng của mình, ngoại đến bên nó. Khoảng sân nhỏ khi đó không khí buốt lạnh, mà bà, lặng lẽ ôm đứa cháu nhỏ, vỗ về, lau khô nước mắt. Rồi bệnh của bà ngoại nặng dần. Cho đến giờ cô vẫn không quên được bàn tay ấm áp của bà trong mùa đông lạnh lẽo ấy. Vậy mà...! 
      Sau mấy ngày nghỉ học, Linh quay lại với chuyến xe buýt. Cho đến khi đã lên xe ngồi gần cậu bạn nó vẫn như người mất hồn. Thường ngày là tiếng nói cười còn bây giờ lại  yên ắng... Chỉ thấy những giọt nước mắt trong veo lặng lẽ rơi xuống bàn tay đã lạnh từ lúc nào. Cậu bạn bên cạnh nhìn cô bé, thật lâu rồi nghiêng đầu mở cửa sổ mặc cho gió lạnh lùa vào. Cơn gió lạnh vờn qua bàn tay cậu, thổi bay những giọt nước trên mắt Linh. Gió làm cô lạnh buốt nhưng lại lau khô nước mắt, phần nào nguôi ngoai đi nỗi đau... Bất ngờ, cậu bé nắm chặt tay Linh. Đôi bàn tay ấm áp bao chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của nó. Cậu bạn cúi mặt, thì thầm:
      - Linh à!Tớ không biết cậu gặp chuyện gì. Cũng chẳng biết làm gì để giúp cậu. Chỉ biết lấy cách của tớ mà thôi...
      Nó ngẩng đầu, mở to đôi mắt đã sưng lên nhìn cậu. Giọng khàn đặc:
      - Cách...của cậu?
      Cũng chẳng biết vì gió hay vì những cảm xúc tận dáy lòng mà hàng mi cậu bé rung rung. Thoáng qua nụ cười buồn, ánh mắt xa xăm, cậu siết chặt tay cô:
      - Bố mẹ tớ ra đi trong một tai nạn giao thông. Cũng ngày đông giá rét thế này, cũng là lúc gió lạnh thổi nhiều... Lúc ấy tớ rất đau đớn, cô đơn. Buồn lắm và khóc nhiều nữa. Không biết làm gì để an ủi chính mình, chỉ biết để gió làm khô nước mắt thôi. Cho đến một ngày, cậu đến và đem theo nụ cười ấm áp... Cảm ơn cậu nhiều lắm, Linh ạ!
      Cô ngỡ ngàng. Rõ ràng, nó không giúp được gì cho cậu cả. Chỉ là... Nhưng, cậu bạn đẫ giúp cô rất nhiều. Bàn tay ấm áp, sự quan tâm của cậu đã giúp nó nguôi ngoai đi nỗi đau.
      Linh thẫn thờ cho đến khi sắp phải xuống xe. Nhìn quyển sách “Quà tặng từ cuộc sống” trong tay, nó như muốn nói thật to với cậu bạn lúc chiếc xe đang dần lăn bánh:
      - Bạn à! Cậu biết không? Chiếc xe này là M D-2 A đấy. Đây là chiếc xe mùa đông mà cả hai chúng ta đều nhận được sự ấm áp của nhau... Tớ cũng cảm ơn cậu nhiều lắm...
      Cô bé nhìn theo cho đến khi chiếc xe M D-2 A mờ hẳn trong hơi sương...
      Không biết cậu bạn có nghe hay không nhưng chắc chắn cậu sẽ hiểu. Hiểu rằng từ chuyến xe bất ngờ cậu và nó gặp được nhau. Cũng bất ngờ cậu và nó trao cho nhau hơi ấm trong mùa đông, lặng lẽ giúp cho nhau vượt qua nỗi đau tinh thần...
      Linh đứng đó,cảm nhận một cảm xúc lạ lẫm đang âm thầm rung động ở sâu thẳm tâm hồn...
      Gió vẫn lạnh. Và mưa... Mưa bay bay, nhẹ phớt qua má... mưa bụi... Hình như mùa xuân đã sắp về...

Tác giả bài viết: Nguyễn Thị Diễm Quỳnh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập306
  • Hôm nay23,877
  • Tháng hiện tại296,007
  • Tổng lượt truy cập29,997,295
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây