Tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và vinh danh Nhà giáo ưu tú

Tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và vinh danh Nhà giáo ưu tú

Hòa chung không khí tưng bừng, phấn khởi của ngành Giáo dục trong cả nước kỷ niệm 42 năm ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11/1982 – 20/11/2024), ngày 20/11/ 2024 trường THCS Hoàng Xuân Hãn tổ chức tọa đàm và vinh danh Nhà giáo ưu tú Đặng Thị Trâm.

Xem tiếp...

Khung trời tuổi thơ

Chủ nhật - 29/08/2021 19:40
Văn nghệ Hà Tĩnh trân trọng giới thiệu tản văn "Khung trời tuổi thơ" của em Phạm Thị Hà Anh, lớp 9B - Tác phẩm tham dự Cuộc thi Viết - vẽ tuổi học trò lần thứ XIII
 

      Bạn đã bao giờ ngước mắt nhìn lên bầu trời để kiếm tìm những đám mây lang thang? Bạn đã bao giờ chơi trốn tìm cùng gió trong tán lá hay ngước nhìn những vạt nắng trải dài trên cánh đồng để thấy bao điều kì diệu? Tuổi thơ tôi, khoảng trời kì diệu ấy có tên là khung cửa…

      Từ khi bắt đầu biết nhớ, kí ức tôi gắn liền với khung cửa sổ màu xanh. Ở đó, có cô bé con say mê “gặm” cái bậu cửa sổ, gặm một cách “ngon lành”, đến khi cái miệng bé xíu lem nhem chỉ toàn vụn gỗ và sơn rồi phun phì phì vì cứng quá. Phun rồi lại gặm. Nhưng khi bà và mẹ phát hiện chuyện đó, họ đã lấy muối bôi vào, khiến cho cái bậu cửa sổ chỉ còn vị mặn chát, con bé con chỉ còn có thể vịn cửa ngước mắt nhìn bầu trời ngoài khung cửa. Ở đó có màu xanh của cây lá, có tiếng chim lích chích vào buổi sớm mai; có tia nắng lấp lánh lấp lánh xiên dài trong những vòm cây, có những hạt mưa rơi tí tách trong lòng tay bé xíu và tiếng cười trong veo của một cô bé đang ngỡ ngàng khám phá thế giới xung quanh. Bao nhiêu lần cô bé đã ríu rít hỏi mẹ. Rằng tại sao mặt trời lại có thể phun lửa? Gió đến từ đâu và sẽ đi về đâu? Những hạt mưa có phải là đang đánh nhạc hay nhảy múa…? Và trước muôn vàn câu hỏi vì sao ấy, mẹ lại giúp cô bé hiểu rằng vạn vật cũng như con người đều đang sống và đang làm nên bao điều kì diệu…

      Lớn hơn một tí, chỗ ngồi quen thuộc của tôi là khung cửa bếp nhìn ra khoảng sân gạch, khu vườn nhỏ và con ngõ hẹp. Cách khung cửa không xa là thế giới bên ngoài với bao âm thanh ồn ã, náo nhiệt. Thường thì mẹ sẽ kê cho tôi một chiếc ghế thấp, bày phía trước một cái bàn nhỏ, quyển vở và mấy chiếc bút chì màu. Mẹ làm việc ngoài sân, việc của tôi là ngồi vẽ hoặc viết chữ. Bên khung cửa bếp ấy, tôi thấy được dáng mẹ lúi húi xào nấu trong nhà, mùi thức ăn lan khắp đánh thức cái bụng háu đói với câu nói được lặp lại hàng ngày: “Thơm quá, cho con thử miếng với!”. Cũng trong những năm tháng ấu thơ ấy, tôi nhớ  bao lần canh cửa nhìn ra ngoài đợi tiếng rao của xe chở chè đi qua mà vòi vĩnh mẹ mua cho bằng được. Tôi nhớ những ngày nắng cũng như mưa, ngóng chờ mẹ đi làm về mà mỏi mắt, mải quên đi, ngủ gục bên bậu cửa. Từ khung cửa, tôi nhìn thấy dáng mẹ khom lưng buộc từng cây chổi để quét sân, hay lúi húi cuốc đất ngoài vườn. Từ khung cửa là hình ảnh dáng người nhỏ của bà tôi gánh những vạt nắng trên đôi lưng gầy gò khi đi chợ về và hình ảnh bà lần tay vào thúng lấy cho tôi gói kẹo bột, tấm bánh đa… Tôi lớn lên từng ngày trong khung cửa có tên là gia đình.

      Tôi lớn lên từng ngày… Khung trời tuổi thơ rộng và cao hơn từ những khung cửa lớp…

      Bên khung cửa lớp, có cô bé lần đầu tiên đến trường níu cửa khóc tấm tức khi mẹ đi mua kẹo sao mãi không về. Lúc ấy, cô bé đã ước được như những quả bóng bay ở bên ngoài khung cửa, có thể bay tự do, có thể về nhà. Những ngày đi học đầu tiên ấy, cô bé thường chỉ đứng bên cái khung cửa lớp học rồi nhìn ra bầu trời. Nó cũng là khung cửa màu xanh, cũng thơm mùi sơn và gỗ, nó cho cô bé cái cảm giác quen thuộc mình đang ở nhà. Thế nhưng, cái cảm giác lạc lõng ấy tan biến rất nhanh khi cô bé làm quen được với các bạn trong lớp học, đủ quen để buông tay ra khỏi khung cửa sổ bước ra cửa lớp hòa vào bao trò chơi thú vị trên sân trường. Khung cửa học trò mở rộng với muôn vàn màu sắc, muôn vàn nỗi nhớ…
      Những ngày đầu dưới mái trường trung học, tôi ngơ ngác đến trường, vỡ òa trước không gian xanh mát và rộng lớn. Ở đó, chỗ ngồi đầu tiên của tôi là cạnh cửa sổ, một chỗ ngồi đầy lí tưởng cho tâm hồn treo ngược cành cây khi có thể nhìn ra được những khung trời. Từ khung cửa lớp nhìn ra là một màu nắng vàng rực lửa, là sắc lá xanh ngược sáng nổi bật trên nền trời không gợn mây. Những buổi chiều tà sắc nắng trải dài, chảy trên những tán bàng tán phượng, chảy ngọt trên những thảm cỏ xanh, rơi vào lòng tất cả những dịu dàng, êm ái. Dưới khung trời xanh mát ấy, nơi những khung cửa mở ra, chúng tôi đã đi qua những tháng ngày thơ mộng… Khung cửa tình bạn được kết nối bằng những nụ cười giòn tan sau mỗi giờ tan học, trong mỗi lúc ra chơi hay kể cả những giọt nước mắt trong veo khi nỗi buồn đọng lại, khi cùng nhau thích thú nhìn ngắm những cơn mưa bóng mây nhớp nhoáng tí tách rơi bên bậu cửa sổ, cùng nhau cười, cùng nhau khóc... Khung cửa mở ra thấy bóng dáng cô thầy với bao yêu thương, dìu dắt chúng tôi từ ngày đầu bỡ ngỡ rồi gắn bó như một gia đình. Thầy cô giúp chúng tôi khám phá cánh cửa của thế giới với bao điều kì diệu. Để một mai, khi rời xa những khung cửa lớp, rời xa cánh cổng trường, những kí ức ngọt ngào yêu thương sẽ mãi còn đọng lại; khung trời xanh tuổi học trò mơ mộng sẽ mãi xanh trong miền kí ức trong trẻo của chúng tôi…

      Những khung cửa mở ra và khép lại, thoáng chốc thôi chúng tôi đã đi đến năm học cuối ở trường. Vẫn là khung cửa xanh quen thuộc, vẫn là hình ảnh bè bạn, thầy cô, vẫn là mùa hạ râm ran tiếng ve kêu, vẫn là cái nắng đổ lửa, vẫn là cánh phượng lốm đốm trên vòm xanh… và chúng tôi đang có một mùa hạ cuối. Mùa hạ của những ngày cặm cụi ôn thi, những luyến lưu bịn rịn, của tuổi mười lăm đầy chênh vênh trước thử thách quan trọng đầu đời. Trước cánh cửa của tương lai đầy rộng mở, chúng tôi ngoảnh lại nhìn về những khung cửa xanh cùng với bao nỗi nhớ thiết tha nhất. Tôi chẳng thể diễn đạt nỗi nhớ ấy thành lời, vì chẳng có ngôn ngữ nào thể hiện rõ nhất được tình cảm ấy, thứ tình cảm gắn kết chúng tôi lại với nhau bằng một sợi dây vô hình.

      Gần đây, tôi có đọc được một câu rất hay: "Cửa lớp đóng lại, mở ra lần nữa thì đã là câu chuyện của người khác". Từ khung cửa của tuổi thơ, tôi chợt nghĩ về khung cửa tương lai. Liệu ở đó có còn đọng lại ký ức về một khung cửa màu xanh mà tôi vẫn luôn yêu? Liệu đó có còn bầu trời với màu nắng vàng mà tôi vẫn luôn thấy? Liệu có còn bóng bà, bóng mẹ cặm cụi làm việc giữa sân nhà mà tôi vẫn luôn nhớ? Liệu có còn, có còn, có còn... Bên khung cửa tương lai ấy, bầu trời ngày một rộng mở, có bao nhiêu thử thách, chông gai đang đón đợi. Rồi mai này, khi tôi lớn lên, liệu vẫn còn đó những khung cửa với tất cả những kỉ niệm thân thương và bình yên… Tôi tin, mãi mãi, khung trời tuổi thơ vẫn còn đó, trong trẻo, đẹp như một bản nhạc không lời…

 

Tác giả bài viết: Phạm Thị Hà Anh, Lớp 9B

Tổng số điểm của bài viết là: 1 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 1 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập371
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm370
  • Hôm nay59,071
  • Tháng hiện tại1,471,942
  • Tổng lượt truy cập39,943,089
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây