Truyện ngắn: Hạ Linh

Chủ nhật - 06/10/2019 06:17
Ban biên tập website trường THCS Hoàng Xuân Hãn giới thiệu cùng bạn đọc truyện ngắn "Hạ Linh" của em Trần Thị Xuân Quỳnh – 9E
      Duyên phận giữa người và người luôn có nhiều điều kỳ lạ. Ví như có những người dù ta đã quen rất lâu nhưng thực ra lại rất xa lạ. Còncó những người dù chỉ mới gặp gỡ lần đầu tiên mà ngỡ như là tri kỷ. Với tôi, Hạ Linh - cô bạn có cái tên vô cùng dễ thương khiến người ta nghe một lần mà nhớ mãi–là một trong những điều kỳ lạ may mắn mà tôi gặp được.
      Tôi gặp Hạ Linh vào một buổi sáng chiều thuđầu tháng 9,bầu trời quang đãng, tiết trời dễ chịu. Ngay khi nhìn thấy cô ấy tôi đã có cảm giác thân quen vô cùng. Cô có mái tóc ngắn bồng bềnh, khẽ bay trong gió. Khuôn mặt tròn tròn cùng với cặp kính cận càng làm cho Linh trở nên đáng yêu. Tô điểm cho khuôn mặt ấy là đôi mắt long lanh, dường như luôn lấp lánh nụ cười cùng hai gò má ửng hồng dễ thương như nhân vật trong phim hoạt hình vậy.
      Vừa đi vừa cố gắng nhớ lại xem mình đã vô tình gặp Hạ Linh trước đó bao giờ chưa, chẳng mấy chốc tôi đã tới lớp mình. Ngay lúc ngồi vào chỗ ngồi cuối góc gần cửa sổthì cô giáo bước vào nhìn chúng tôi bằng cặp mắt hiền từ và nói:
      -  Chào các em, mùa hè vừa rồi các em có cảm thấy vui không?
      Vô số những ý kiến phát ra: 
      "Vui cô ơi"
      "Cô ơi em ở nhà chán lắm"
      "Em đi HẠ LONG BAY cô ạ!"
        . . .
      Cả lớp tích cực hăng say “phát biểu”tới mức cô giáo phải gõ thước xuống bàn yêu cầu các bạn giữ trật tự. Tâm trí tôi vẫn hơi phân tâm vìvẫn đang cố lục lại trí nhớ của mình về cô gái lúc nãy gặp trước cổng trường, nên khi nghe tiếng cô giáogọi mình liên tục, tôi liền đứng phắt dậy, nói lúng túng:
      - Dạ … cô gọi em ạ!
      Cô giáo khẽ cười nói:
      - Đây là bạn mới đến - chỉ vào cô bạn đứng trên bảng  - cô định sắp xếp cho bạn ấy ngồi với em, em thấy sao?
      Lúc này tôi mới nhìn thấy Hạ Linh đang đứng kế cô giáo. Tôi ngạc nhiên và gật đầu thật mạnh với cô:
      Dạ được cô.
      Cô giáo mỉm cười hài lòng, quay lại nhẹ nhàng nói với Linh:
      - Linh em ngồi với Quỳnh nhé!
      Cô bạn khẽ dạ với cô giáo rồiđi xuống, nhẹ nhàng ngồi bên tôi.
      Suốt 2 tiết học trôi qua, tôi và Linh vẫn chưa nói gì thêm ngoài câu chào hỏi lúc đầu. Sang tiết thứ ba cô bạn mở lời:
      - Mình là Hạ Linh, chúng ta làm bạn tốt của nhau nhé! 
      - Ừ, mình là bạn tốt của nhau nhé - Tôi vui vẻ đáp lại.
      Thế là từ đấy tôi có thêm một người bạn mới. Bất kì chủ đề nào hai đứa cũng đều có thể nói chuyện tâm sự với nhau. Tôi vẫn nhớ mãi lần vì mải mê nói chuyện mà hai đứa bị thầy giáophạt đứng đứng ngoài cửa lớp. Thế mà hai đứa vẫn cười cười, nói nói, thật là lì lợm!Thầy thấy thế liền thẳng tay ghi vào sổ đầu bài. Đây là lần đầu tiên tôi vào sổ nhưng cũng vui vì có cô bạn nói chuyện  hợp  nhau đến thế.
      Cứ như vậy thoáng cái đã sắp hết học kì I. Suốt cả một khoảng thời gian dài dằng dặc ấy, tôi và Hạ Linh đã có vô số kỷ niệm bên nhau:nào là bị ghi sổ đầu bài, cùng xem phao lúc thi hay cả việc trộm xoài của trường suýt bị phát hiện…Thực chất tôi không dám làm mấy việc đó đâu chẳng qua có Linh nên tôi mới dám làm đấy! Giờ nghĩ lại thấy thật thú vị!
      Tôi cứ nghĩ tôi sẽ tiếp tục khoảng thời gian vui vẻ như vậy mãi nhưng không. Sáng hôm đó, tôi đi học bình thường nhưng đợi mãi vẫn không thấy Hạ Linh đâu. Rồi cứ thế, 1 tuần trôi qua, Hạ Linh vẫn không đi học. Nhà Hạ Linh thì lúc nào cửa cài then chốt kín mít. Tôi đứng chờ ở nhà Linh mãi đến tối, chuẩn bị về thì có một bé gái xinh xắn từ nhà bên cạnh chạy sang nói:"Chị có phải chị Quỳnh không?". Tôi đáp:"Phải, có gì không em?". Cô bé đưa tôi một tờ giấy, bảo của chị Hạ Linh gửi rồi chạy đi. Tôi mở ra đọc mà rưng rưng nước mắt. Hóa ra gia đình Hạ Linh phá sản phải chuyển về quê sinh sống. Chuyện lớn như thế mà Linh không nói với tôi, tôi trách Linh lắm. Nhưng rồi nghĩ lại, tôi cũng thấy mình tệ, làm bạn từng ấy thời gian mà hề biết gì. Cuối thư Linh có ghi địa chỉ của bạn ấy, tôi theo thế mà viết thư nhưng mà vẫn chưa nhận được hồi âm.
      Đã một quãng thời dài trôi qua, chỗ ngồi của Linh vẫn trống. Một phần vì tôi không muốn ai ngồi chỗ Linh, một phần là do không có thêm một người bạn mới nào nữa. Dù sao tôi  vẫn mong sẽ có một phép màu đến, rằng Hạ Linh sẽ quay về,  cùng tôi tiếp tục viết lên những kỉ niệm đẹp đẽ trong suốt tuổi học trò của 2 đứa. Rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ nhận một lá thư mà người gửi với cái tên quen thuộc - Hạ Linh. Tôi tin là chắn chắc vậy, vì duyên phận giữa người và người vốn luôn rất kỳ lạ. Và tôi cùng Hạ Linh là mối nhân duyên Tri kỷ.

 

Tác giả bài viết: Trần Thị Xuân Quỳnh – 9E

Tổng số điểm của bài viết là: 20 trong 4 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 4 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập129
  • Hôm nay52,870
  • Tháng hiện tại976,902
  • Tổng lượt truy cập29,502,276
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây