Năm học 2010-2011đã qua, thầy và trò trường Hoàng Xuân Hãn đã đạt được những kết quả tự hào. Chúng ta đã bổ sung vào hàng trang truyền thống của nhà trường nhiều danh hiệu tập thể và cá nhân xuất sắc. Đó là kết quả của sự nỗ lực không mệt mỏi của các thầy cô và các em . Danh hiệu đơn vị lá cờ đầu của các trường THCS toàn tỉnh là sự ghi nhận, biểu dương những cố gắng đó.
Năm học mới đã bắt đầu. Thành tích toàn diện của năm học 2010-2011 giúp chúng ta phấn khởi, tự tin bước vào năm học 2011-2012. Con đường ấy đặt ra cho mọi người chứ không chỉ riêng gì các em học sinh, CBGV chắc chắn nhận rõ điều này để làm mới mình cho tri thức, phương pháp và lòng nhiệt huyết. Các em học sinh cần thấu hiểu điều này để đề ra cho mình một mục tiêu rõ ràng,một đích đến rõ ràng. Các em không phải chỉ rèn luyện kĩ năng mà còn phải rèn luyện tư duy, rèn luyện năng lực. Năng lực toàn diện : tiếp nhận tri thức phong phú , kĩ năng sống đa dạng, ứng xử sáng tạo trong học tập và cuộc sống... năng lực làm việc theo nhóm, năng lực diễn đạt trước công chúng, năng lực làm thủ lĩnh. Có một câu rất hay của nước Mĩ mà các em cần ngẫm nghĩ : “ Muốn vào nhà hãy đẩy cánh cửa ...”
Làm được điều đó chắc rằng trường THCS Hoàng Xuân Hãn sẽ duy trì được chất lượng Giáo dục toàn diện của mình, giữ được niềm tin yêu của bạn bè xa gần với ngôi trường mang tên GS Hoàng Xuân Hãn ở vùng đất học Đức Thọ.
BBT
NHIỀU CHÚNG TA CHƯA BIẾT CHUYỆN NÀY
Nhiều chúng ta chưa biết chuyện này
Năm Hà Nội còn chiến tranh
Chuyện các kí giả phương Tây tới phỏng vấn Bác Hồ
Nhưng cuối cùng lại bị chính Người phỏng vấn
Về “Những gì thấy tận mắt ở Việt Nam ?”
Sau khi trả lời câu hỏi của Người xong
Các nhà báo quây tròn xin ảnhNgười và xin Người chữ ký
Bác Hồ rút ở túi ra một tập chân dung anh hùng chiến sĩ thi đua
- Chữ ký sẵn sàng thôi nhưng ảnh thì (Bác cười) ảnh khác !
Các bạn tới Việt Nam như các bạn đã thấy
Có hàng triệu Bác Hồ ...
(Hải Như)
HỌC TẬP BÁC HỒ
Học tập Bác sống trung thực giản dị
Đồng cam với dân, cộng khổ với dân
Không nói một đường làm một nẻo
Mọi việc dựa vào dân là bài học vỡ lòng
Sinh thời Bác Hồ rất ghét phô trương
Thăm đâu đó thường tình đi công tác
Kỵ tiệc tùng , trống dông cờ mở
Xong việc rồi giở cơm gói ra ăn
Người không ưa lý luận dài dòng,
Họp hành huyên thuyên dây cà dây muống
Người nói trọng tâm những điều dân muốn
Và những yêu cầu với công bộc của dân
Người dặn cán bộ miệng nói tay làm
Việc nhỏ việc to dĩ công vi thượng
Với cấp dưới nghĩa tình độ lượng
Với cấp trên không bỡ đợ xum xoe
Kỳ diệu thay văn hóa Bác Hồ
Giản dị, đơn sơ mà suốt đời ta chưa hiểu hết
Mỗi độ tháng năm về ước mong da diết
Giá như Người còn sống đến bây giờ .
(DTV)
MÙA THU
Cho tôi ở lại giữa mùa thu
Làm tiếng trống trường ngân dài nỗi nớ
Làm chiếc lá nhẹ rơi qua khung cửa
Làm áng mây trôi tinh khiết áo học trò
Cho tôi ở lại giữa mùa thu
Nâng cánh hoa vàng, tay người bối rối
Đứng giữa sân trường, mây trời nông nổi
Thuở hôm nào thấy vạt nắng tinh khôi
Cho tôi ở lại dù một lần thôi
Nắng lấp lánh hàng me xanh vời vợi
Mùa thu đi qua với bao điều quá vội
Bạn bè mình đã kịp nói chi đâu
Cho tôi ở lại giữa mùa ngâu
Ký ức thẳm như một màu phượng cháy
Đôi mắt ai ngày cuối năm lung linh nắng
Da diết một chiều, ngăn ngắt tím bằng lăng
(Nguyễn Trang Nhung)
KỲ KIỂM TRA ĐÁNG NHỚ
Cô giám thị phát đề ,giọng cô lạnh lùng vang lên làm tan bầu không khí im ắng của phòng thi:
-Các em bắt đầu làm bài .
Đề thi cuối kỳ năm nay khó hơn thường lệ.Toàn những bài chưa từng gặp! Chết thật,tình hình này cả lớp kiểu gì cũng có “sự biến”xảy ra.Thằng bạn thân quay sang, giọng lí nhí: “Tao có sách đây, mày giở không?”. Tôi cuống lên, gật đầu lìa lịa. Nhận quyển sách này từ tay thằng bạn ,tôi chuẩn bị sẵn tâm lí hành động . Nhưng dường như có tiếng ai đó vang lên bên tai tôi: “Em lại như vậy rồi. Em đã quên chuện đó rồi sao?”. Tôi giật mình nhớ lại, nhắc tôi về một kỉ niệm không thể nào quên.
Năm đó, tôi học lớp sáu. Lần đầu tiên tôi được quàng trên trên vai khăn quàng đỏ thắm của người đội viên, ai cũng khen tôi trông lớn hẳn. Tuy vậy, đó chỉ là lớn ở vẻ bề ngoài, còn thực sự về tính cách , tôi chẳng hơn gì đứa bé sáu tuổi, vẫn trẻ con, nhõng nhẽo và luôn nghĩ người khác sẽ phục tùng ý mình .
Đợt kiểm tra học kì I, tôi ôn tập không được tốt . Làm bài kiểm tra tôi nhìn tờ đề thi như nhìn tờ giấy lộn,đầu óc trống rỗng chả biết gì . Những kiến thức đáng lẽ tôi phải học, phải ghi nhớ lại những chỗ cho mấy cái mưu mẹo trẻ con vặt vãnh. Nhè lúc dám thị không để ý, tôi lôi quyển tàI liệu sẵn ra . Những cái nhìn lấm la lấm lét , cái cúi đầu đáng ngờ đã tố cáo tôi. Tôi bị đánh dấu vào bài thi. Đã vậy, không những tôi không biết nhận lội mà còn cãi lại thầy giám thị và tự ý bỏ ra khỏi phòng thi.
Lang thang cả buổi chiều ngoài thị trấn đến chập tối tôi mới vội vàng chạy về nhà. Cả nhà tối thui lặng ngắt. Vừa mới ló mặt vào cửa, khuôn mặt của bố tôi hiện ra. Tôi bước vào nhà, bố nghiến răng, vung roi lên quát lớn: “Đồ con cái mất dạy. Tao không có loại con như mày”. Thôi chết, thế là bố biết hết chuyện rồi. Ngọn roi quất xuống thật nhanh, tôi còn chẳng suy nghĩ được gì nữa.Hai cái chân chẳng nghe lời bỗng chạy tuột ra khỏi nhà,để lại tiếng roi mây đánh đét trên mặt đất.
Tôi cắm đầu chạy mà không biết trời đã tối đen. Chỉ đến lúc nhìn xung quanh không còn thấy ánh đèn của những ngôi nhà trong xóm,tôi mới dùng lại. Màn đêm dày đặc tiếp sức cho nỗi sợ hãi bóp nghẹt lòng tôi.Chợt thấy dưới chân đau nhoi nhói.. Hai bàn chân tôi cóng lại. Nước mắt từ đâu bỗng chốc ào ạt tuôn ra.Nỗi cô đơn của tôi như chìm ngập cả không gian.Tôi ngồi xo ro nơi một gốc cây bên vệ đường,khóc lặng lẽ.Lúc này,suy nghĩ lại tôi mới thấy mình đã sai .Tại sao tôi lại có suy nghĩ và hành động như thế được chứ?!Đó đâu phải là tôi ngày thường.Bố đã dạy rằng”Sai rồi thì phải sửa” ,sao lúc đó tôi không chịu nhớ?!Sai một lần , nếu tôi biết nói câu xin lỗi,chắc chắn sẽ không có chỗ cho những chuyện động trời này.Thầy ơi,em xin lỗi.Bố ơi, con đã sai rồi .Cơn đói bỗng chốc ập đến,đẩy lùi mọi sợ hãi lởn vởn trong đầu.Đúng rồi,từ trưa tới giờ tôi vẫn chưa ăn gì.”Muốn về với mẹ quá.Mẹ sẽ cho mình ăn cơm,mẹ sẽ bỏ qua hết mọi oõi lầm...”.Nước mắt lại nối tiếp nhau lăn dài trên má.Những suy nghĩ tội lỗi cứ dày vò trong tôi.
Ở phía xa có ánh đèn pinloé sáng. ”Liệu giờ có ai đi tìm mình không nhĩ, mong là mẹ...mẹ ơi...”. Ánh đèn tiến lại gần rồi chiếu thẳng vào mặt tôi. Người cầm đèn dáng nhỏ bé đầu nghiêng nghiêng,nheo mắt rồi bất chợt chạy lại ôm chầm lấy tôi,nói như khóc:
- Hùng ơi, em đây rồi! Làm anh tìm mãi.
Đó là anh trai tôi. Anh lau nước mắt cho tôi,vỗ vỗ vai :”Đàn ông con trai sao lại khóc nhè thế này. Anh biết chuyện của em rồi,thôi nín đi đừng khóc nữa”.Chắc trong suốt cuộc đời này, tôi sẽ mãi không thể nào quên được những lời mà anh nói với tôi lúc đó.Em biết có lỗi thì theo anh về,mà không thì lên nhà bà ngủ tạm vậy, đợi mai bố nguôi dận rồi hãy về. Tin anh đi, biết xin lỗi và không tái phạm thì không bao giờ là muộn”.
Lúc đó hình như tôi chỉ lẳng lặng gật đầu và leo lên lưng để anh tôi cõng về.Anh cũng xin bố mẹ tha thứ cho tôi.
Giờ lại là một kì kiểm tra nữa...Tôi cất cuốn sách vừa nhận từ tay bạn vào ngăn bàn,hít một hơi thật sâu và đọc lại đề.Đúng như lời anh trai tôi đã nói”biết sửa lỗi không bao giờ là muộn...”
(Trần Thị Hà Trang - Lớp 9B)
Tác giả bài viết: Nguyễn Nữ Thanh Huyền
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn