Tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và vinh danh Nhà giáo ưu tú

Tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và vinh danh Nhà giáo ưu tú

Hòa chung không khí tưng bừng, phấn khởi của ngành Giáo dục trong cả nước kỷ niệm 42 năm ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11/1982 – 20/11/2024), ngày 20/11/ 2024 trường THCS Hoàng Xuân Hãn tổ chức tọa đàm và vinh danh Nhà giáo ưu tú Đặng Thị Trâm.

Xem tiếp...

Truyện ngắn Góc thiên đường

Thứ tư - 31/07/2019 06:28
Thùy Linh từng được Tạp chí Hồng Lĩnh chọn đăng truyện ngắn Về miền đá sỏi. Trong số Tết Bính Thân (113+114), Tạp chí tiếp tục giới thiệu truyện ngắn Góc thiên đường của em.
GÓC THIÊN ĐƯỜNG…
                                                                Truyện ngắn
 
      Những hạt mưa mỏng tang, nhỏ xíu rơi lất phất trong không khí se lạnh, nghiêng nghiêng như muốn làm chênh vênh cả không gian ướt nhoè. Từng làn gió mang những giọt nước trong veo như pha lê mát rượi trong lòng bàn tay nó. Mưa vẫn đang rơi... Nó ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu trắng, xung quanh nó vẫn là hoa lá, vẫn là khoảng sân thượng quen thuộc nhưng chỉ có sự vắng lặng mênh mông. Hải đã đi thật rồi... Chiều hôm ấy cũng là một buổi chiều mưa....
      Những mảng kí ức hiện về rõ trong tâm trí…
      Hai năm trước, gia đình nó chuyển tới chỗ ở mới. Căn nhà ấy có một khoảng sân thượng khiến nó đặc biệt ấn tượng. Đó là một cái sân rộng, bằng phẳng và khá sạch sẽ. Ngoài ra thì nó cũng chẳng có điểm gì đặc biệt, nhưng với trí tưởng tượng phong phú, nó đã sớm hình dung cho mình một khu vườn lộng gió đáng mơ ước. Sân cách mặt đất chừng 6 mét. Ở độ cao đó nó hoàn toàn có thể tự do phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn khu phố, tận hưởng không gian yên bình của riêng mình. Nó bắt đầu tiết kiệm tiền. Nó lôi về nhà những thứ cần thiết cho khu vườn của nó. Những chậu hoa hải đường, hoa đá, hoa lưu li, hoa đỗ quyên, hoa thược dược... được nó xếp ngay ngắn xung quanh chiếc xích đu trắng vừa mới tậu về. Khu vườn của nó chẳng mấy chốc đã trở nên lộng lẫy, tràn ngập màu săc, lung linh như một đàn bướm rực rỡ. Những lúc rảnh rỗi nó thường ngồi trên xích đu đọc sách hoặc tha thẩn bên những chậu hoa thả hồn mơ mộng trong khoảng trời riêng của nó – khoảng trời không có sự ồn ào vội vã của thành phố, không có những lo toan bộn bề của cuộc sống. Nơi ấy chỉ có bầu trời trong xanh lồng lộng với những đám mây bồng bềnh trôi giữa tầng không, những làn gió thoang thoảng hương hoa, nơi ấy với nó như một góc thiên đường… Nhà hàng xóm bên cạnh cũng có một góc sân giống nhà nó, chỉ là khoảng sân vẫn luôn đóng chặt cửa, xám xịt mờ mịt. Thỉnh thoảng, nó cũng sẽ tò mò “Ai sống ở bên ấy nhỉ? Sao lại để lãng phí cả một khoảng không gian tuyệt đẹp vậy chứ!”... Tuy nhiên ngay sau đó nó sẽ quên ngay những suy nghĩ lan man ấy và đắm chìm vào góc riêng của mình...
      Một ngày nắng đẹp, nó đang lúi húi tưới mấy chậu đỗ quyên sắp ra hoa thì bỗng nghe có tiếng mở cửa lách cách. Từ sân thượng nhà hàng xóm, một cái đầu con trai bù xù ló ra khỏi cánh cửa gỗ, đôi mắt rất đẹp, đen và sâu thăm thẳm đang nhìn nó. Đôi mắt cong lên hình trăng khuyết với nụ cười ấm áp hiền khô..
      - Chào! Tớ là Hải. Tớ sống ở nhà bên cạnh. Thực ra thì từ trước đến giờ tớ không mấy khi bước lên sân thượng nhưng hôm nọ tớ tình cờ nhìn thấy khu vườn của cậu. Thật đẹp! Tớ chưa bao giờ hình dung được có thể trồng được cả một góc thiên đường như thế. 
      - Ờ... Ừm... Tớ... là Nhi... Ờ... Ừm... - Nó thực sự bối rối trước một cậu con trai chưa hề quen biết.
      - Cậu không định mời tớ sang chơi khu vườn của cậu sao?
      - À... Xin lỗi... Tớ quên mất. Cậu sang đi!
      ... Chiều hôm đó, dưới ánh nắng ấm áp và những cơn gió thoang thoảng hương hoa, nó ríu rít giới thiệu với Hải về về góc trời riêng của nó, về những loại hoa mà nó đã mất bao công sức đưa về, chăm bón, đợi nở hoa… Còn Hải thì ngồi lặng yên nghe nó nói, đôi mắt thỉnh thoáng lại ánh lên, cong cong hình trăng khuyết......
      Từ đấy, Hải thường xuyên đến chơi với nó, tặng cho nó những món quà nho nhỏ nhưng vô cùng thú vị, khi thì là một chậu hoa đá, khi thì mấy hạt giống hoa hướng dương, có lúc là một quyển sách về chăm sóc cây cảnh…. Thường những lúc ấy nó sẽ cười thật tươi rồi vẫy vẫy Hải lại chỉ cho cậu về mấy mầm hoa mới mọc hay mè nheo cậu kể cho nghe về những câu chuyện trong những cuốn sách mà Hải luôn mang bên người. Khoảng sân thượng của nó những ngày ấy ấm áp và đầy tiếng cười trong veo…
      - Ồ! Trên cây xương rồng này có cái gì này! - Hải vẫy nó.
      - Ngốc! Nụ hoa xương rồng đó!
      - Xương rồng mà cũng có hoa à?
      - Sao không! Xương rồng chỉ nở duy nhất một bông hoa nhưng đó sẽ là bông hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất và thường nó cũng tươi rất lâu...
      - Giống tình bạn của chúng ta nhỉ?
      - Không! Tình bạn của chúng ta sẽ nở hoa mãi mãi và không bao giờ tàn phai. - Nó khẳng định.
      - Sau này, Hải sẽ trở thành kĩ sư sinh học. Hải sẽ tìm ra cho Nhi một loài hoa như thế.
      - Hihi! Nhi sẽ chờ. Lúc đó Nhi sẽ trồng một khu vườn toàn loài hoa đó. Hải sẽ cùng Nhi ngắm Hoa nở...
      Thời gian dần trôi… Mùa thu rực rỡ, ấm áp đã nhường chỗ cho mùa đông lạnh lẽo. Nó lo che chắn cho mấy cái cây khỏi những cơn gió lạnh thổi thông thốc, góc sân thượng của nó được bao chằng chịt bởi những tấm bạt dày. Cả khu vườn chỉ có mấy chậu vạn niên thanh là vẫn xanh và đầy sức sống. Hải cũng ngày càng ít lên chơi với nó. Lí do thì thật nhiều. “Tớ bận.”, “Tớ vừa đi mấy ngày về”… Tuy nhiên mỗi lần như thế Hải vẫn không quên đưa về cho nó mấy chậu cây xanh xanh nho nhỏ mà nó không biết tên.
      Một chiều, Hải vẫn đến chơi với nó như bao lần khác nhưng hôm ấy nó thấy lạ lắm. Nó nhận ra từ những hơi thở khó nhọc của Hải, ánh mắt mệt mỏi, đôi môi tím tái, sắc mặt nhợt nhạt... Hải vẫn cười với nó nhưng hình như chỉ là nụ cười gượng gạo. Không phải là nụ cười ấm áp! Hải giấu nó điều gì sao...
      Chiều hôm sau, rồi hôm sau nữa.. Hải không còn đến chơi với nó. Nhưng trong khu vườn của nó thì lại xuất hiện một chậu cây lạ. Trong chậu, một thân cây mảnh mai đang vươn mình. Từng chiếc lá xanh tươi, sáng bóng đầy sức sống. Bên dưới chậu hoa có đặt một mảnh giấy xếp ngay ngắn... “Nhi, Hải không thể chơi với Nhi được nữa. Nhi biết không, trước khi Nhi chuyển tới, Hải không bao giờ đặt chân lên sân thượng bởi vì phổi của Hải không được bình thường lắm. Hải vẫn thường phải trốn ba mẹ chơi với Nhi. Nhi là người bạn thực sự của Hải, chỉ khi chơi với Nhi, Hải mới được xem là người bình thường… Khi Nhi cầm trong tay bức thư này, có lẽ Hải đang nằm trên bàn mổ nhưng Nhi yên tâm, Hải sẽ sớm về với Nhi. Đây là cây hoa cẩm chướng – loài hoa tượng trưng cho tình bạn bè trong sáng thanh cao. Hải mong rằng tình bạn của chúng ta cũng sẽ mãi như loài hoa này, luôn luôn trong sáng, hồn nhiên, rực rỡ...” Hàng mi nó run rẩy trên khuôn mặt nhợt nhạt. Những giọt nước mắt mặn chát lăn lăn trên gò má nó. Nó nhớ lại những tiếng ho khản đặc của Hải vào hôm trời trở gió, nhớ những lần đôi mắt Hải thâm đen mệt mỏi, dáng người gầy tong teo mà nó bảo là cây sậy... Hình như chưa bao giờ nó để ý thật nhiều về Hải… Không. Nó chỉ mải mê trong niềm vui của riêng nó. Nó đã hờn giận những hôm Hải không tới được. Nó chỉ biết cười rạng rỡ, vui vẻ, vô tư trong tình bạn ấm áp cùng Hải ở góc thiên đường...
      Những ngày không có Hải là những ngày thực sự cô đơn với nó. Nó trở nên lạc lõng với nỗi ân hận và cắn rứt. Một tuần... Hai tuần... Ba tuần... Một tháng... Hàng ngày, nó vẫn lên sân thượng nhưng không phải để mộng mơ, thả hồn vào trong nắng gió như hồi xưa nữa. Nó nhớ Hải, nhớ nụ cười ấm áp, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, nhớ những câu chuyện thủ thỉ về thế giới của những loài cây, về ước mơ trở thành một kĩ sư sinh học của Hải. Nó nâng niu chậu hoa cẩm chướng. Những chiếc lá nhỏ xinh vẫn mơn mởn trong ánh mặt trời. Vài chiếc búp nhỏ xíu xanh xanh đã nhú lên từ những kẽ lá... Một tháng rồi đấy Hải ơi!....
      Một chiều gió... Và nắng... Nắng mùa đông nhẹ nhàng ấm áp. Nó ngồi trên sân thượng, mắt khẽ nhắm hờ... Một làn gió phả trên khuôn mặt nó. Hàng lông mày của nó khẽ cau lại. Một khuôn mặt quen thuộc hiện lên qua hàng mi mỏng. Hải!!! Hải đã trở về thật rồi. Khuôn mặt Hải vẫn nhợt nhạt, đôi môi tím tái nhưng nụ cười thật tươi. Đúng rồi! Vẫn nụ cười ấm áp như ánh mặt trời ấy, vẫn là Hải sẽ luôn che chở cho nó mỗi khi nó cần. Nó khóc. Lần đầu tiên nó biết đến những giọt nước mắt của niềm vui. Những giọt nước trong veo như những viên ngọc sáng...
      - Hải….!
      - Tớ đây!
      - Hải!
      - Ừ!
      - Hải, cậu đã về thật rồi! 
      - Ừ, Tớ đã về và sẽ cố gắng thật mau lành bệnh.
      - Cậu nhớ nhé! Không bao giờ được làm tớ lo lắng nữa, và cũng đừng giấu tớ những chuyện như thế nữa. Tớ từng rất sợ. Sợ cậu sẽ không trở về….
      - Tớ hứa, chắc chắn đấy!
      Nhi bịt mắt Hải và dắt cậu đến góc sân mà Nhi đã che thật kĩ. “Cậu hãy mở măt từ từ thôi, tớ có một điều ngạc nhiên cho cậu đây.”. Khi Nhi bỏ tay ra, trước mắt Hải, trong chậu màu xanh mấy bông hoa cẩm chướng đã nở, cánh hoa răng cưa màu trắng như pha vài sắc tím lấp ló trong đài hoa xanh muốt. Đóa hoa trong veo, bừng lên rạng rỡ dưới ánh mặt trời… Góc thiên đường cũng bừng lên trong tiếng cười nói trong veo...

Tác giả bài viết: Trần Thị Thùy Linh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập294
  • Hôm nay60,166
  • Tháng hiện tại1,473,037
  • Tổng lượt truy cập39,944,184
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây