Tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và vinh danh Nhà giáo ưu tú

Tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và vinh danh Nhà giáo ưu tú

Hòa chung không khí tưng bừng, phấn khởi của ngành Giáo dục trong cả nước kỷ niệm 42 năm ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11/1982 – 20/11/2024), ngày 20/11/ 2024 trường THCS Hoàng Xuân Hãn tổ chức tọa đàm và vinh danh Nhà giáo ưu tú Đặng Thị Trâm.

Xem tiếp...

Một ngày không gọi tên

Thứ tư - 31/07/2019 06:16
Có ngu ngốc lắm không khi có tiếng xe máy chạy qua gần nhà con cũng giật mình nghĩ đó là bố mẹ rồi vội chạy ra mừng đón?
Bố mẹ ơi. Bố mẹ có biết hôm nay là ngày gì không? Chắc có lẽ hai người sẽ không biết vì đây là ngày không được nêu tên trong cuốn lịch của hai người. Nhưng còn con thì con nhớ rất rõ vì đây là cái ngày khiến con đau buồn tuyệt vọng, khiến con bị mất đi phương hướng sống - ngày bố mẹ chia tay.
      Con không biết phải bắt đầu từ đâu khi nói về chuyện đó. Và bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu con rằng "Tại sao bố mẹ chia tay? Tại sao một gia đình đang hạnh phúc lại đổ sập xuống trong phút chốc?''. Con thật sự muốn nổ tung con không thể trả lời được những câu hỏi mà mình tự đặt ra. Nhìn đám bạn con được bố mẹ thương yêu, chiều chuộng con thật sự rất buồn, rất buồn. Con nhìn họ với ánh mắt thèm thuồng. Con nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc trước đây của gia đình mình, nhớ lại những cử chỉ dịu hiền của mẹ khi lo lắng cho con, nhớ lại hơi ấm nồng nàn của bố khi ôm con vào lòng. Tất cả đối với con như chỉ mới vừa hôm qua, vậy mà giờ nó đã bị cơn gió của sự chia li cuốn đi mất. Con cố lấy đôi bàn tay bé nhỏ cùng trái tim với nhịp đập nhanh của mình níu giữ lại nhưng hình như con càng ra sức níu giữ thì nó càng tuột ra khỏi vòng tay con. Con trách cho thân phận mình yếu ớt, con trách cho trái tim mình không biết hành động, trách cho lí trí không biết vươn lên. Và cứ thế con luôn cảm thấy mình có lỗi, mình vô dụng. Và rồi con lại trách bố mẹ. Những lời buộc tội hết sức ngu ngốc và vô lí cứ hiện ra trong đầu con. Đã bao đêm con nuôi hy vọng rằng giá như con được sống với bố mẹ, hay chỉ là một trong hai người thôi cũng được. Nhưng càng hy vọng bao nhiêu con lại càng thất vọng bấy nhiêu. Tại sao con lại cứ sống trong mơ tưởng mà quên đi việc hai người đã chia tay, quên đi việc bố và mẹ đầu đã có gia đình mới. Con thật ngốc phải không bố mẹ? Nhiều lúc con thấy mình như một con chim non lạc đàn vậy, tiếng kêu con lạc lõng giữa thế giới cay nghiệt mà hai người tạo ra. Con như một đứa trẻ mồ côi vậy! Đúng, một đứa trẻ mồ côi thật sự bố mẹ à. Bao đứa trẻ mồ côi khác thì mất cả cha lẫn mẹ, còn con thì có cả hai nhưng chẳng được sống cùng với ai, thật trớ trêu. Bố mẹ, ai trong số hai người sẽ giải thích về điều đó cho con và đến bao giờ hai người mới thấy được lỗi lầm của mình đây?
      Bố mẹ, có bao giờ hai người nghĩ rằng mình rất ích kỉ không? Từ ngày bố mẹ chia tay cho tới nay, đã bao giờ hai người tim gặp con, xin lỗi con, an ủi con, động viên con hay chưa? Giá như hai người tới đây dù chỉ liếc nhìn con bằng ánh mắt thương hại thôi, con cũng cảm thấy vơi bớt nỗi đau trong lòng!...
      Có ngu ngốc lắm không khi có tiếng xe máy chạy qua gần nhà con cũng giật mình nghĩ đó là bố mẹ rồi vội chạy ra mừng đón? Và, lại thêm một lần nữa đôi mắt con nhìn đăm đăm về một khoảng trời xa xăm nơi có hai người, lại thêm một lần nữa con cảm thấy tuyệt vong khi biết là mình đã nhầm...
      Con, từ một cô bé sống trong nhung lụa, được ''nâng như trứng, hứng như hoa'' nay đã trở thành một cô gái quê thiếu thốn tình cảm. Hai người có biết điều gì đã làm con ra nông nỗi này không?  Đó chính là do sự ích kỉ và cái tôi quá lớn trong con người của hai người. Hai người nghĩ đó là quyền lợi, nghĩ đó là cuộc sống cá nhân ư? Không, đó chỉ là những lời biện hộ đằng sau cái vỏ bọc của sự ích kỉ mà thôi. Hai người có biết rằng đó chính là con rắn độc cướp đi tuổi trẻ, hi vọng và tương lai của con hay không? Nếu hai người chỉ biết bản thân mình, chỉ biết sống cho mình thì tại sao lại kết hôn, lại sinh con ra để rồi lại đổ hết mọi nỗi đau, mọi bi kịch thảm hại vào con. Nếu đã xem con là người dưng thì tại sao lại sinh con ra để con phải sống cái cuộc sống vất vả này, tại sao lại giáng những nỗi đau như ngày nhát dao đâm vào tim con vậy. Nói ra những điều nay con như bị cứa mạnh thêm vào nỗi đau rỉ máu của mình vậy. Đau lắm bố mẹ ạ! Có lẽ không thể đếm hết những giọt nước mắt lăn dài trên má con hàng đêm. Vô tình hay giật mình nghĩ về chuyện đó nước mắt con lại rơi, rơi như không muốn dừng lại. Nước mắt cùng sự cô đơn đã biến con thành đứa trẻ ích kỉ mất rồi. Con chỉ biết chui rúc trong cái vỏ bọc mình tự tạo ra mà chẳng thèm quan tâm đến người khác. Con muốn quên đi tất cả để đứng dậy nhưng sao lại khó khăn đến thế!
      Đây không biết là trang nhật kí thứ bao nhiêu con viết nhưng có lẽ dù viết nhiều hơn nữa, con cũng chẳng khiến lòng mình nhẹ nhõm hơn. Con yêu bố mẹ. Đúng, cho dù bây giờ hay mai sau có ra sao, dù bố mẹ không thương yêu, không nhớ tới con nữa thì cũng chẳng thể phủ nhận được điều đó. 
      Bố mẹ nhớ không, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của con đấy?! Dù ở quê nhưng bà vẫn làm sinh nhật cho con, con cảm thấy vui lắm mặc dù đây đã là lần sinh nhật thứ hai con không có hai người ở bên cạnh. Con đã nhận ra giá trị của cuộc sống này, con đã đánh bại được con người yếu ớt của mình và đứng dậy, hai người có vui mừng cho con không?  Bây giờ con đã là một cô bé 13 tuổi rồi, con biết quãng thời gian qua không quá dài nhưng cũng đủ để con nhận thức được mọi việc. Có lẽ từ nay con sẽ gạt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu con se xem như bố mẹ đang đi du lịch ở một nơi rất xa, rất xa. Con sẽ quan tâm và yêu thương bà nhiều hơn vì bà đã rất vất vả vì con rồi. Con sẽ không làm bà phải buồn thêm nữa. Con sẽ xem như chuyện bố mẹ chia tay là quá khứ, một quá khứ mà con không bao giờ muốn tìm lại. Còn bố mẹ, hai người sẽ luôn trong trái tim con dù miệng con sẽ không bao giờ nhắc tới tên hai người nữa. Con sẽ chỉ đồng ý tha thứ cho hai người khi hai người trả lại những ngày tháng hạnh phúc trước đây cho con, trả lại hai tiếng mà con gọi là "bố, mẹ", trả lại mái ấm gia đình mà hai người đã lấy đi của con. Còn bây giờ hãy để con được sống như thế này. Xin hai người dù chỉ thoáng nghĩ về con thì làm ơn hãy quên nó đi. Đừng tới tìm con dù chỉ là sự ngộ nhận. Đừng khơi dậy nỗi đau mà con đã thầm chôn sâu trong lòng, xin đừng đào bới nó lên. Hai người đừng nghĩ con bất hiếu khi nói ra những điều như vậy và cũng đừng tức giận con! Bởi thật ra con vẫn luôn tin vào một ngày nào đó không xa chúng ta sẽ lại là một gia đình hạnh phúc dù đó là ngày không được nêu tên, con vẫn sẽ cảm ơn thượng đế rất nhiều. Bây giờ thì hãy để thời gian cùng sự thanh bình của vùng quê nơi đây xoa dịu vết thương trong lòng con. Xin hãy để con được sống một cuộc sống bình yên. Con cầu xin!...

Tác giả bài viết: Hoàng Thùy Dung (2014-2015)

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập247
  • Hôm nay46,267
  • Tháng hiện tại1,330,462
  • Tổng lượt truy cập39,801,609
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây