Nắng buổi sáng như mật ngọt chảy trên cành cây ngọn cỏ, rồi luồn cả vào trong lớp học. Trên bậu cửa sổ, một bóng chim non ngơ ngác đậu và hồn nhiên nhìn lũ hoc trò. Bất chợt, nó vỗ đôi cánh màu xanh lam bay vút lên bầu trời . Hình như lớp học hôm nay có gì đó đặc biệt chăng …
- Rìn! Rìn! Rìn! Bim! Bim! Két!
- Hoan hô! Hay quá! Màu của chiếc xe thật đẹp Nam nhỉ!
- Mình thấy dáng thể thao của nó trông như xe thật!
- Theo mình, tốc độ và cách nó lượn vòng rồi mới dừng lại trông mới đẳng cấp!
- Mình thấy cái điều khiển từ xa này với công nghệ cao này, cùng với cái râu ăng ten cao vút trông như xe của các thám tử ấy! Đúng không các bạn?
Không chỉ nhóm bạn trai trong lớp xúm xít mà còn cả lũ con gái cũng vây quanh Nam trầm trồ, xuýt xoa, hào hứng góp vui bằng những lời bình luận có cánh cho chiếc xe ô tô đồ chơi mà sáng nay cậu ấy mang đến lớp khoe với mọi người. Nam hồ hởi:
- Tuần trước là sinh nhật mình, bố mình đi công tác xa nên mẹ mình chỉ làm một bữa cơm gia đình ăn cùng ông bà và các cô chú thôi. Hôm qua, bố vừa về và đây là món quà sinh nhật mà bố tặng cho mình đấy!
- Nhất cậu rồi đấy Nam ạ! Cậu vừa cả học giỏi lại còn được cả bố mẹ quan tâm, gia đình cậu thật hạnh phúc!
Riêng mình nó chỉ đứng từ xa theo dõi mà không vào tham gia góp chuyện cùng các bạn. Là một thằng con trai, nó cũng rất thích đồ chơi ô tô lắm chứ. Nó nghiện tiếng rít của xe khi chạy, nó thích nghe cả tiếng động cơ ầm ầm, nó cũng nghiền nốt cả tiếng còi ồn ào ấy nữa! Vậy mà bây giờ như có bê tông đổ dưới chân nó, không để nó rút ra khỏi chổ để hòa vào cùng đám bạn được. Nó tự ái pha lẫn tự ti! Nó đang tủi thân! Nó học giỏi cũng có thua gì Nam đâu chứ? Chỉ là nhà nó nghèo!Bố mẹ nó là công nhân lương chưa đủ ăn. Đồ chơi,với anh em nó là một điều vô cùng xa xỉ. Đúng! Xa xỉ lắm. Những đồ chơi mà nó chơi ở nhà không bao giờ giám đưa đến lớp khoe cùng các bạn toàn là những thứ nó tự làm hoặc được bố nó làm cho từ tận dụng đồ đã sử dụng. Nó cũng có một cái ô tô bố nó làm cho, cái của nó cũng chạy được và cũng có một cái điều khiển từ xa. Hôm bố nó mang về nó thích mê mẩn, cứ suốt ngày ngồi ngắm mà không chán. Và nó đã từng mơ ước lớn lên nó sẽ trở thành kỉ sư thiết kế ô tô đấy! Vậy mà bây giờ nhìn chiếc xe của Nam, nó mất hết cả tinh thần, chiếc xe của nó thật không xứng tầm một chút nào, may mà nó chưa mang đến trường khoe cùng các bạn. Nó quay mặt dấu nét đăm chiêu và lủi ra một góc khác.....khi bên tai nó vẫn còn vang âm thanh nói nói,cười cười của các bạn
*******
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống báo giờ vào học!
Cả lũ bạn vào lớp thảo luận râm ran, chủ đề xoay quanh chiếc ô tô như vẫn còn nuối tiếc không được chơi tiếp với món đồ chơi hiện đại của Nam.
Nó cũng vào lớp, về chổ ngồi của mình, Nam ngồi bên cạnh nó đang cẩn thận bỏ chiếc ô tô vào cái hộp giấy bên ngoài vẽ hình chiếc xe màu đỏ sẫm đan xen một vài họa tiết màu xanh lạ mắt và sang trọng. Nó cũng soạn sách vở ra bàn chuẩn bị cho bài học....Nhưng, tâm trạng lúc này sao nó cảm thấy thật nặng nề. Tiết học như thể kéo dài hàng giờ đồng hồ. Nó uể oải đưa nét bút lên trang vở. ..
Ra chơi! Vẫn chủ đề về chiếc xe của Nam, lại còn có cả bọn con trai lớp bên tập trung xung quanh và xin Nam cho được một lần tự tay cầm điều khiển để lái nó. Đứa nào cũng thích, cũng háo hức. Nó vẫn không bước qua được rào cản của sự tự ti và hổ thẹn, nó vẫn đứng từ xa quan sát. Bỗng.... "Sầm" ..... một quả bóng nhựa của lũ bạn lớp trên từ đâu bay tới đập vào chiếc xe làm cho nó lăn mấy vòng và dừng lại với hình hài tả tơi, vỏ xe rơi ra khỏi bộ khung gắn liền với máy xe trong đó, bốn bánh xe bay ra mỗi nơi một chiếc, tiếng máy lẹt đẹt lẹt đẹt và tắt lịm.Tiếng hò reo im bặt, mặt Nam tái mét, nó chạy lại hai tay vơ vội những bộ phận của chiếc ô tô và bật khóc nức nở…
- Nam đừng khóc nữa, nín đi. Để mình mang về nhà sửa lại cho bạn.
Tất cả lũ bạn ngước mắt lên nhìn nó đầy ngạc nhiên xen lẫn niềm hy vọng. Nó lặng lẽ gom tất cả những mảnh vỡ một cách cẩn thận và nâng niu, cho từng thứ lần lượt vào hộp giấy đựng xe ban đầu. Nó đỡ Nam dậy và dẫn về lớp, cả bọn lặng lẽ theo sau, cũng vừa lúc tiếng trống lại vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã hết.....
*******
Buổi trưa, ăn cơm xong, nó không ngủ trưa như thường lệ, mà ngồi vào bàn học lôi chiếc ô tô đã hỏng của Nam ra, hai bàn tay nó nâng niu từng bộ phận của chiếc xe, nó mân mê vuốt lên từng nét sơn của vỏ xe, nó thích lắm, nó cũng muốn một lần trong đời được sở hữu một chiếc xe như vậy. Nó lôi từ trong ngăn kéo ra nào tuốc- nơ -vít, nào keo dán, nào pin cũ, nào kìm.... đủ thứ dụng cụ mà nó nghĩ sẽ sửa được chiếc xe cho bạn...
Đã 4 giờ chiều, người nó ướt đẫm mồ hôi, nó vẫn đang vật lộn với chiếc xe. Quái! Sao nó vẫn không chạy nhỉ? Trong đầu nó đầy thắc mắc. Nó đã lắp được chiếc xe nguyên vẹn như cũ, nhưng quan trọng là muốn cho chiếc xe chạy được và kết nối được với cái điều khiển từ xa thì nó vẫn không làm được. Nó đành đầu hàng và quyết định chờ bố đi làm về sẽ nhờ bố giúp nó về lĩnh vực đầy tính kĩ thuật này!
Nó chạy ra chạy vào nhà, rồi lại ra cổng đón bố. Trông lắm, bố về. “Ô, kìa! Bố về”, nó chạy thật nhanh với niềm vui, hồ hởi đón bố. Không để bố tắm, rửa,ăn cơm, nó dẫn bố đến ngay chiếc xe và kể lại tất cả chuỗi sự việc và biến cố xảy ra với món quà đặc biệt của bạn Nam , và cả những băn khoăn , mong được bố giúp đỡ. Bố nó hiểu con trai đang rất lo lắng về món quà của bạn. Ông sẵn lòng vì con trai, vì người bạn. Nó cười thật tươi. Nét ủ rủ, trầm tư trên nét mặt sáng nay không còn nữa.
*******
Sáng hôm sau…
Khi nó đến lớp…
Rồi nó bước vào lớp…
Kể cả Nam và các bạn đi theo và cũng rất lặng lẽ. Không ai nói một câu nào, hết sức chăm chú quan sát từng hành động của nó. Nó về chỗ ngồi, mở cặp ra, lấy chiếc ô tô ra, đặt xuống nền gạch của lớp, lấy tiếp cái điều khiển từ xa ra bật nút "ON" và bắt đầu bấm, chiếc xe từ từ lăn bánh trước sự ngỡ ngàng của các bạn và rồi ... tiếng vỗ tay, tiếng reo hò…và tất cả các bạn vây quanh nó ngưỡng mộ.
Mọi mặc cảm, tự ti, trong lòng nó không còn. Nó nhận ra một điều, con người chỉ xấu khổ khi không chịu hoc, không chịu nổ lực và cố gắng. Và nó nhận thấy rằng các bạn trong lớp của nó vô cùng thân thiện chứ không như những gì nó từng suy nghĩ trước đây.
Giờ học bắt đầu, gió thổi làm rơi nhẹ những lá bàng màu đỏ ối xuống sân trường. Trái tim nó như nhảy múa, nó không lý giải được, chỉ biết rằng, ngay lúc này đây, nó thật vui và hạnh phúc. Nó nhìn quanh các bạn và mỉm cười trìu mến!