Tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và vinh danh Nhà giáo ưu tú

Tọa đàm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và vinh danh Nhà giáo ưu tú

Hòa chung không khí tưng bừng, phấn khởi của ngành Giáo dục trong cả nước kỷ niệm 42 năm ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11/1982 – 20/11/2024), ngày 20/11/ 2024 trường THCS Hoàng Xuân Hãn tổ chức tọa đàm và vinh danh Nhà giáo ưu tú Đặng Thị Trâm.

Xem tiếp...

Bàn tay Mẹ!

Thứ tư - 31/07/2019 22:42
... Trong cơn mơ màng con lại thấy tay mẹ áp lên trán con, bàn tay ấm áp như thiên sứ đang cố hút hết mọi đau đớn trong người con đi vậy ...
 Con hối hả hâm nóng lại nồi cháo đậu đỏ mẹ thích trên bếp, múc một nồi nước lớn rồi đun cho thật ấm, lại đem vắt khăn tức tưởi chạy vào phòng mẹ. Mẹ của con nằm đó, chăn trùm kín mít, miệng thi thoảng rên hư hử vì lạnh. Trời trở gió. Mẹ thân yêu của con bệnh...
      Con khẽ nhấc chăn của mẹ ra để lộ khuôn mặt nhợt nhạt của mẹ mà thấy xót vô cùng, lau mình mẩy cho mẹ và đáp lại con là cái gật đầu hờ do quá mệt của mẹ, làm con thấy vui hơn nhiều lắm. Con lại lần xuống nhấc cánh tay vô lực của mẹ lên xoa nắn, lại bàng hoàng khi sờ tay mẹ, nước mắt con rơm rớm, mẹ vẫn nhắm mắt, tay phải vẫn nằm gọn tong lòng bàn tay con, tay trái đặt trên bụng đang ngày một to ra. Em trai con ở đó, cũng đang lo cho mẹ lắm nên mới yên thôi không quậy.
     Ngay lúc này con giận mình vô dụng khôn nguôi, nồi cháo chỉ việc hâm cũng làm nó bốc khói, loay hoay không biết như thế nào con nhìn trời đã đỗ sang sắc cam, lại nhìn đồng hồ "Bố đi sao mãi chưa về".
     Con đút cháo cho mẹ, những gì con có thể làm bây giờ chỉ có vậy. Sau khi con thu dọn chén đũa, chờ mẹ thiếp đi trong mệt mỏi, con lại lần xuống đôi bàn tay làm con hoảng hốt ấy, nước mắt ứ lại trào ra.... Con vuốt đôi bàn tay nhỏ, mảnh, những đốt ngón tay sưng lên, mu bàn tay thô ráp chai sần mà thương mẹ vô bờ. Ngón tay mẹ bầm tím, lòng bàn lõm vào đủ để làm cho con chạm đến các khớp xương nhỏ của mẹ. Con nhìn mẹ rồi lại khóc, con không nhận ra đâu là đôi bàn tay ngày nào của mẹ. Con quá vô tâm rồi, đến bây giờ con mới nhận ra, mẹ con cực nhọc đến như vậy.
      Mẹ còn rất trẻ, nhưng sức mẹ lại yếu lắm. Mẹ lại làm lụng vất vả cho hai chị em con ăn học, lại sắp có một tiểu tử chào đời nữa làm mẹ  vừa vui lại vừa buồn, mẹ không nói nhưng con biết. Con là con gái đầu của mẹ cơ mà! Dân gian bảo cứ nhắc đến đứa bé trong bụng là kiêng! Mẹ đang vui vì nhà mình sắp có thành viên mới. Nhưng cũng buồn vì lo không đủ điều kiện cho em vì sức khỏe ngày càng yếu. Biết mẹ như vậy con chỉ biết đùa:
      - Thế nào nó chẳng học giỏi như chị nó! Mẹ chịu khó mất ăn mất ngủ thêm vài năm nữa cũng chẳng sao!
      - Mẹ đang mừng hụt đây, tưởng anh nó lên lớp năm là được ăn ngon ngủ yên, ai dè! - Mẹ tặc lưỡi, cười trừ.
      Con lại nhớ lại, năm con lớp lớn - cấp "anh chị" ở trường Mầm non, lễ tổng kết mẹ diện cho con thật đẹp, tay mẹ nhanh như thoắt đem nhánh tóc này đến nhánh tóc khác của con đan lại, đuôi tôm "ra đời" được mọi người khen đẹp như đi tiệm … mẹ tâm đắc lắm:
      - Có mỗi cô con gái phải chăm cho nó xinh!
      Mẹ nói như thế nhưng sau này, khi con lớn, đến tuổi “chưng diện” thì mẹ lại cản. Con không giận mẹ đâu, điều gì mẹ làm và đem đến cho con đều tốt cả, con hiểu rất rõ là đằng khác...
      Mùa đông lạnh thê lương, khi mà gió Đông Bắc vuốt những ngón tay lên mái nhà. Mẹ con xỏ đôi tất dày cộm, bịt kín mít từ đầu đến chân nhưng vẫn lạnh run theo từng đợt gió. Bó một đống dao vào một chiếc khăn, leo lên chiếc xe cũ nhắm mắt ra chỗ bán buôn kiếm tiền nuôi con, tay mẹ lúc đó chắc cũng chưa chai sạn  đến mức như bây giờ mẹ ơi! Mẹ con ngày đó 27 tuổi tràn trề nhựa sống, Cặm cụi nuôi con, miệng vẫn cười, răng vẫn cắn chặt mặc cho miệng lưỡi người xứ lạ nói năng ra sao. Ngày đó khi mẹ mới chuyển về thị trấn, chưa quen biết một ai.
      Kí ức con lại lần nữa ùa về, con nhớ khi mình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cứng nhắc, được đội thêm vài cái gối do con quá nhỏ và mẹ đang cầm tay con, uốn nắn cho con từng nét chữ "a, b, c.." cho thật đẹp. Tay mẹ ấm áp đến lạ thường, trùm lên tay con thứ cảm giác yêu thương và cả hy vọng. Đến bây giờ khi đã ngồi trên ghế nhà trường trung học cơ sở, thi thoảng con vẫn đem bút cùng vở đến bên mẹ, năn nỉ:
       - Mẹ ơi, mẹ cầm tay con viết nha!
      Mẹ chỉ cười, dùng bàn tay con nhớ hằng ngày nhéo má con" mắng":
      - Thôi đi chị, đi vào học dùm tôi cái!
      Con lại nhớ hồi mẹ con mình đứng trước một đống cát cùng xi -măng,  nhà mình xây thêm một phòng mới, mẹ nói nhỏ với bố, bố làm cho mẹ một bồn hoa ở góc vườn, bố đồng ý, mẹ mỉm cười, tay mẹ nắm tay con nhảy cẫng lên như trẻ con.
      - Đợi đến khi nào xây xong, mẹ sẽ trồng cho vườn nhà mình toàn hoa là hoa.
      Ngày đó con đi học về, con thấy mẹ cặm cụi, lúi húi trong vườn đào đất rồi gieo hạt giống. Mẹ thấy con cười thật tươi, mẹ làm rất tỉ mỉ , rồi hoa nở sẽ rất đẹp, con chắc chắn! Và ngày nào con cũng thấy mẹ trong vườn, nhìn những bông hoa, nụ hoa bé xinh đắm đuối. Là do ánh nắng sao? Con thấy mẹ như tiên đem bàn tay trắng thon vuốt nhẹ nhàng những cánh hoa trong thích thú. Bông hoa hồng hạnh phúc yên vị trong lòng bàn tay mẹ, mẹ cười, nắng dọi lên mái tóc ánh lên tia hào quang rạng ngời.
      Con lại nhớ thật rõ…
      Vào cái năm thời tiết khắc nghiệt lắm! Nhiệt độ có khi xuống 11 độ C, hai chị em con đổ bệnh, sốt rất cao nhưng không phải dạng cảm mạo. Mẹ nghỉ chợ, thức suốt đêm cùng chị em con đúng hai ngày. Dù bệnh thế nào, miệng có đắng nghét ra sao con cũng thấy từng thìa cháo mẹ bón cho con giống như viên kẹo mầm ngọt lịm. Khuôn mặt mẹ lo âu, bóng đổ dài trên vách tường gạch men sần sùi, mờ mờ qua ánh đèn ngủ. Trong cơn mơ màng con lại thấy tay mẹ áp lên trán con, bàn tay ấm áp như thiên sứ đang cố hút hết mọi đau đớn trong người con đi vậy. Con còn cảm thấy những cục sạn trên tay mẹ, nhưng mờ lắm… mẹ cười, dùng tay nắn bóp người con một hồi lâu rồi mới rời đi. Với con, mẹ  giống như thiên sứ mà con mơ thấy tối qua dùng bàn tay hút đi mệt mỏi trong con vậy. Sáng hôm sau con đỡ hơn nhiều, nhưng mẹ lại đổ bệnh nặng … con buồn và lo lắm!
      Nghĩ lại, khi chúng con ốm yếu, mẹ đã làm tất cả, thậm chí mẹ đã khóc nức nở khi qua một đêm uống thuốc rồi mà chúng con chưa hạ sốt. Bà nội nóng ruột lắm nhưng cũng cố trấn an những con nức nở liên tục của mẹ: “Con mà như thế là kiệt sức, làm răng mà chăm mấy đứa được”.
      Bây giờ mẹ đang nằm đấy, miệng rên hư hử vì lạnh con lại vô lực không biết làm gì. Con chỉ biết năm chặt bàn tay lại đôi bàn tay thô ráp ấy, tay kia nắn bóp cho mẹ khỏi bệnh để chiều hôm sau đi học về, con lại thấy mẹ lúi húi trong vườn, áp bàn tay vào bông hoa nhỏ xinh đẹp kia và nở nụ cười thật tươi.
      Mẹ ơi! Con yêu mẹ, yêu đôi bàn tay chai sần, thô sáp đầy hơi ấm của mẹ!

Tác giả bài viết: Võ Thị Phương Thảo – 7A

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập140
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm139
  • Hôm nay60,236
  • Tháng hiện tại1,345,438
  • Tổng lượt truy cập39,816,585
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây