Đại hội Chi bộ nhiệm kỳ 2024 - 2027

Đại hội Chi bộ nhiệm kỳ 2024 - 2027

Chiều thứ Bảy, ngày 02 tháng 11 năm 2024, Chi bộ trường THCS Hoàng Xuân Hãn tổ chức Đại hội chi bộ nhiệm kì 2024 – 2027 với tinh thần dân chủ, trách nhiệm, trí tuệ, kỉ cương và đoàn kết.

Xem tiếp...

Tết đoàn viên

Thứ tư - 31/07/2019 22:48
Tiết xuân năm nay lạnh và ổn định hơn so với mọi năm nhưng lòng người thì ấm áp, bồi hồi và xao xuyến tựa nhựa sống đang theo dòng huyết đỏ thấm vào trong ta.
Ngày mà Thượng đế tạo ra hi vọng có lẽ cùng một ngày ngài tạo ra mùa Xuân.
      Giờ phút này đây, gió xuân đang hây hẩy ùa về trên khắp dải đất hình chữ S. Từ Bắc vào Nam, từ đồng bằng ra tận hải đảo ,vạn vật đều say sưa trong giai điệu ngọt ngào của bản giao hưởng mang tiếng “xuân” – một thiên đường mà tạo hoá nhân từ âm thầm ban tặng cho ta, một thiên đường mà chỉ có những trái tim biết rung động, biết say mê mới cảm nhận được.
      Dường như tất thảy mọi tinh hoa của đất trời đều ấp ủ vào tiếng “xuân”. Mùa xuân là nhịp đập rộn rã của những trái tim chan chứa yêu thương, là hơi thở nồng nhiệt trong guồng quay gấp gáp của cuộc sống đời thường. Ta yêu sắc phơn phớt hồng trên nụ đào phai, yêu hương thơm nghi ngút của những cây nhang trên bàn thờ cha ông. Ta yêu cái rét ngọt ngào đi theo là cơn mưa phùn lất phất như rắc bụi tiên xuống nhân thế. Ta yêu dáng vẻ dịu hiền đằm thắm của xuân khi tà áo tiên lướt trên mặt hồ gợn sóng xuân, yêu cả sắc hồng  trên má nàng thiếu nữ.
      Xuân là thế….
      Tiết xuân năm nay lạnh và ổn định hơn so với mọi năm nhưng lòng người thì ấm áp, bồi hồi và xao xuyến tựa nhựa sống đang theo dòng huyết đỏ thấm vào trong ta. Bây giờ chúng ta đã cảm nhận được vị Tết tràn trề. Trên đường đã mở rạp bày bán cây kiểng, nhà nhà cũng sốt sắng chuẩn bị bánh mứt, muối dưa muối thịt, lòng rạo rực muốn nhào ngay vào vòng tay của mẹ. Ta đang tận hưởng niềm vui chi phối tâm hồn khi lật những tờ lịch mới cóng thơm nức mùi mực, lại cố gạt niềm vui sướng đang sôi sục trong người "như máu căng trong lộc của loài nai "sang một bên, lao vào nhịp sống xô bồ và gấp gáp trong những ngày giáp Tết với một niềm hi vọng, một nỗi thèm “vị quê nhà” đang lớn dần trong tâm trí. Chuông điện thoại cùng tiếng còi xe đạp leng keng, hai hàng lệ ta rưng rưng khi nhìn thấy số danh bạ được lưu tên “Mẹ yêu” nhấp nháy những dòng tin nhắn yêu thương, và nước mắt ta thực sự tuôn trào, khi người anh em chí cốt gửi một tấm thiệp online rực rỡ sắc đỏ.  “Về nhà đón Tết, gia đình trên hết!”



      Ôi, những người con xa quê xa xứ. Những người con lặn lội suốt một năm, bươn chải suốt 12 tháng ròng trông ngóng từng ngày, bấm đốt ngón tay mong đến thời khắc giao thừa, thời khắc được đoàn viên.  
      Trong giấc mơ xuân của những người con xa quê, một màu trầm tĩnh lặng của mùa thu bao trùm đến khi sáng mai thức giấc, chiếc gối lót bông đã ướt một mảng mặn chát, đau lòng. Đâu đó ánh lửa bấp bùng của nồi bánh chưng sôi sùng sục. Đâu đó cụ già râu tóc bạc phơ cười khà khà bên con cháu vài ngày hoá vàng cho ông bà tổ tiên. Ôm trọn trong ba tiếng “Vị quê nhà”: Hương vị quê nhà như món quà xa xỉ/Cao lương mỹ vị chẳng bằng chén mắm cay/Và đó là khi còn vui hơn cả có núi quà/ Nơi bữa cơm nhà luôn chiếm trọn hồn ta." Chỉ một niềm vui giản đơn thôi, mà đến bây giờ mới ngộ ra thuở ấu thơ mình không trân trọng cũng đã quá muộn rồi…
      Sáng 30.Tôi nắm chặt lấy bàn tay chai sạn của mẹ, tay xách những món hàng cồng kềnh ra sân ga để  về biếu  ông bà ngoại. Tay mẹ run lên từng đợt, chỉ nhẹ thôi những cũng đủ tôi cảm nhận được. Tôi khẽ nhìn mẹ, mẹ đang lạnh hay đang mừng vì một năm nữa đã qua, và tối ngày hôm nay sẽ là thời khắc giao thừa, những đứa con của mẹ sẽ trưởng thành hơn. Hay…mẹ đang muốn bỏ lại tất thảy mọi thử ở đây, sẵn sàng bước lên chuyến tàu ấy theo những món quà để về đoàn viên cùng cha mẹ. Tôi thấy ông bà ngoại đứng trước cửa, dưới bụi xuân lất phất, trong nỗi nhớ da diết, trong cái thấp thỏm chờ đợi. Tôi thấy cả những nếp nhăn của bà giãn ra, khoé môi ông cong lên một nụ cười rạng ngời khi bóng mẹ tôi, theo sau là bố cùng đàn cháu chạy ùa đến, ôm chầm lấy ông bà ngoại. Bà tôi khóc, khóc trong hạnh phúc, ông ngoại tôi bế xốc em trai tôi lên, hôn lấy hôn để. Còn mẹ tôi? Bạn có nghĩ rằng bà sẽ ôm chầm lấy mẹ và khóc? Không, thực ra mẹ tôi đứng nhìn cha mẹ mình đang ôm hôn những đứa cháu. Khoé môi hiện một nụ cười hạnh phúc, hai hàng lệ vẫn rơi.
      Chao ôi, yêu biết mấy bầu trời đêm lung linh sắc đèn, nhà nhà lấp lánh ánh đèn điện trong đêm giao thừa. Tấm áo nhung mượt đen tuyền của trời đêm vụt trở nên lộng lấy như được đính thêm muôn ngàn châu báu. Muôn tia sáng đan xen…Ngày hội của ánh sáng….Ngày hội của đất trời.
      Chúng ta sẽ mở cuốn sách với các trang trắng tinh. Chính chúng ta sẽ viết lên đó: quyển sách có tên là Cơ Hội và chương đầu tiên là Ngày Đầu Năm.

Tác giả bài viết: Võ Thị Phương Thảo - 7A

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập297
  • Hôm nay36,410
  • Tháng hiện tại749,053
  • Tổng lượt truy cập39,220,200
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây