Khi những cơn mưa mùa đông tới, tôi thích nhìn mưa, để mưa đọng lại trên mí mắt, cảm nhận cảm giác cay xè. Mùa đông tới - mang không khí se lạnh rải xuống trần gian. Mùa đông tới – mang Noel đến cho bao người nhiều niềm vui, niềm hạnh phúc.
Là một người theo đạo Thiên Chúa giáo như tôi, chắc hẳn không ai không háo hức và chờ đợi ngày lễ Noel. Ngày lễ này không chỉ dành riêng cho người công giáo mà nó đã lan tỏa đến tất cả mọi người trên thế giới. Thật khó mà có ngày lễ nào được tất cả mọi người dù là Phật giáo, Cao đài,... hay những ai không theo một đạo giáo nào thì cứ đến gần ngày Noel, họ lại háo hức đón chờ…
Họ chờ đợi điều gì nhỉ ? Dĩ nhiên là sự chờ đợi háo hức của họ không như những người Công giáo, không phải chờ đợi mừng ngày Chúa ra đời mà họ chờ đợi một sự kiện của tôn giáo, chờ đợi sự mầu nhiệm ấy mà đôi khi chính họ cũng không hiểu. Nhưng xuất phát từ sức lan tỏa và hấp dẫn của ngày hội đó thì chính họ - những người khác biệt tôn giáo cũng cảm nhận được niềm vui và sự thiêng liêng trong đêm Thánh vô cùng ấy.
Noel là dịp để bạn và những người xung quanh tận hưởng những giây phút ngọt ngào của tình yêu thương. Nhưng có lẽ, Noel không chỉ mang đến những niềm vui mà còn gợi đến những kỷ niệm, những nỗi nhớ. Tôi cũng vậy, đó là vào mùa giáng sinh năm tôi sáu tuổi.
Buổi tối hôm đó, tôi cùng bố mẹ đi đến nhà thờ để đón Noel. Dòng người đi qua đi lại tấp nập. Tưởng chừng nếu bây giờ tôi lỡ buông bàn tay đang nắm chặt mẹ ra một chút có lẽ sẽ bị họ cuốn trôi mất. Nhưng, những dải bóng đang nhấp nháy đủ sắc màu, những hang đá trang hoàng, lộng lẫy… đã quyến rũ làm tôi buông tay mẹ từ lúc nào không hay. Dòng người cứ thế vẫn đi. Tôi quay đi quay lại tìm bố mẹ. Xung quanh chỉ toàn là người lạ. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đôi mắt bắt đầu ướt nhòe và rồi òa khóc thật to. Bỗng từ đằng xa, một người thanh niên cao ráo tiến lại gần dỗ dành tôi:
- Tại sao em khóc? Bố mẹ em ở đâu?
Tôi vẫn cứ khóc, trong tâm trí của tôi lúc ấy dường như chẳng nghĩ được gì cả chỉ có hình ảnh của bố mẹ thôi. Dường như anh ấy hiểu là tôi bị lạc bố mẹ. Anh nhẹ nhàng lấy khăn lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng nói:
- Anh tên là Đăng. Còn em tên gì? Nín đi, Giáng sinh mà khóc là xấu lắm đó!
Tôi vội dụi mắt và bớt tiếng sụt sịt trả lời:
- Em bị lạc bố mẹ…
Anh ấy mỉm cười an ủi tôi. Nụ cười đó thật ấm áp và dịu dàng khiến tôi không còn cảm thấy sợ hãi. Mà cũng lạ thật! sao mình lại tin tưởng người lạ nhanh thế cơ chứ? Trong trái tin non nớt hồn nhiên lúc đó của tôi chỉ vẻn vẹn một ý niệm rằng trong đêm Noel, tất cả mọi tâm hồn đều thánh thiện. Anh ấy cẩn trọng đưa tôi luồn qua chổ đám người đông như mắc cửi để đi tìm bố mẹ.
Cả biển người mênh mông, đi đã hơn 15 phút rồi mà vẫn chưa thấy bố mẹ. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng và tiếp tục rưng rưng nước mắt.
- Em ăn đi. Ngon lắm đấy. – Anh Đăng nói.
Trên tay tôi là một chiếc bánh còn nóng hổi. Hơi ấm từ chiếc bánh làm bàn tay không còn đau vì lạnh nữa. Nó như làm ấm lại cái ý nghĩ lo lắng, sợ sệt đang đông cứng trong tâm trí tôi lúc ấy. Ăn xong, anh Đăng lại dẫn tôi đi vòng quanh nhà thờ, rồi hang đá, rồi cả khu vực điện đang làm lễ bỗng chúng tôi thấy một ông cụ đang ngồi bên lề đường cầm rất nhiều thứ lỉnh kỉnh trông rất tội nghiệp. Giữa mùa đông giá rét này mà ông chỉ mặc một chiếc áo len mỏng đã sờn cùng một chiếc quần có nhiều mảnh vải khâu chằng chịt. Ô kìa! Từ xa một cậu bé trạc tuổi tôi trên tay cầm một giỏ đựng một số bao kẹo nhỏ chạy lại chỗ ông cụ hớn hở nói: “Ông ơi! Nãy giờ cháu bán được nhiều lắm! Có anh kia mua kẹo nhiều lắm còn cho cháu hẳn những 10 ngàn cơ đấy”. Ông cụ xoa đầu cậu bé bảo:
- Cháu giỏi lắm! Lại đây ngồi cạnh ông cho ấm.
Hai ông cháu ngồi cạnh nhau, đứa bé nép sát vào người ông cụ như thể cố lấy một ít hơi ấm từ cơ thể của ông. Tiết trời đêm Noel rét thấu xương, miệng phả ra đầy hơi và gió cứ rít liên hồi nhưng tôi vẫn cảm nhận rất rõ sự ấm áp ở hình ảnh đứa bé dựa đầu vào ngực ông cụ mân mê mấy gói kẹo nhỏ chưa bán hết! Anh Đăng kéo tay tôi chạy lại chỗ ông cụ. Anh lấy chiếc mũ len của mình đội lên đầu cụ. Rồi còn dúi vào tay đứa bé chiếc bành mì nóng. Trước hành động rất đẹp của anh, tôi cũng không ngần ngại mà cởi ngay chiếc khăn choàng- chiếc khăn len màu hồng xinh xắn mà mẹ đã mua nó cho tôi mấy ngày trước, đó cũng là món quà Noel ý nghĩa, quàng lên vai cậu bé. Tôi và anh Đăng còn ngồi trò chuyện với ông cháu cụ một hồi lâu nữa. Sau khi hỏi han chúng tôi mới biết thì ra cậu bé mồ côi cha mẹ được ông cụ nhận nuôi. Cả hai ông cháu tuy khó khăn, vất vả nhưng yêu thương nhau lắm! Đó là lần đầu tiên tôi biết chia sẻ tình yêu thương với người khác. Và, đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao khi mình trao một món quà cho người khác với một thiện ý tốt đẹp đến như thế. Đó là khoảnh khắc đáng trân trọng trong cuộc đời của tôi…Hình như, nghĩa cử cao đẹp của tôi và anh Đăng góp phần làm cho mùa Đông “bớt lạnh” đi rất nhiều chăng?
Tất cả chúng tôi cùng cười rất hạnh phúc. Người tặng quà hạnh phúc, người nhận quà ấm áp. Đặc biệt, ngay giây phút đó, tôi đã nhìn thấy đôi mắt của ông cụ- đôi mắt cụ sáng lên rạng ngời nhìn chúng tôi . Rồi tôi gặp được bố mẹ trong niềm vui vui, tủi tủi. Tôi vỡ òa cảm xúc và cuộn vào lòng của mẹ rấm rức. Mẹ xoa đầu và cảm ơn anh Đăng thật nhiều!
Về đến nhà, nằm lên giường, cuộn mình vào chăn, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và mỉm cười một mình. Tiếng chuông nhà thờ ngân lên , tôi chắp tay lên ngực và thầm nguyện cầu: Hạnh phúc sẽ đến với những mảnh đời bất hạnh ngoài kia và sẽ có nhiều và thật nhiều trái tim ấm áp như anh Đăng…
Đêm Noel! Đêm Noel! Chúa giáng sinh ra đời…lời ca ngân vang, ngân vang trong đêm Giáng sinh như ban phát an lành và Hồng ân đến muôn người. Và mùa đông sẽ không còn lạnh nữa!