Đã bao giờ bạn vu vơ ngồi trên ghế đá dưới tán bàng và bất chợt thấy nhớ nhung mơ màng về một điều gì mình không rõ?
Tôi từng như vậy. Rất nhiều lần tôi chỉ thích ở một mình và nghĩ. Nghĩ vu vơ. Cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì . Chỉ biết lúc đó tâm hồn tôi cứ nhẹ bẫng, buồn tênh, tựa như tâm trạng một cậu học trò khi bất chợt nhận ra mùa hè đã qua và thu đến. Khi đó, tôi chợt nảy ra ý nghĩ buồn cười rằng có lẽ một lúc nào đấy , mình sẽ viết được một bài thơ đầy chiêm nghiệm chẳng kém gì "Sang thu" của Hữu Thỉnh cũng nên...
Bây giờ tôi đã là một cô nàng 15 tuổi , và tôi hay nghĩ tới lúc ra trường . Không hiểu sao tôi chẳng nghĩ nhiều lắm về kì thi. Ừ thì cũng lo, lo rằng số điểm của mình chẳng cao như mong ước, lo rằng chẳng thể ngẩng cao đầu bước vào lớp chọn của ngôi trường tương lai. Nhưng những nỗi lo đó cứ mơ hồ, hư hư thực thực. Còn cái chính là ngày mai. Ngày mai sẽ thế nào? Mình sẽ gặp chuyện gì khi ngày mai đến? Ngày mai là sinh nhật mình rồi , mọi người có nhớ không? Những câu hỏi trong đầu tôi luôn luôn là như thế...
Tôi nghĩ mình thường tạo cho người khác ấn tượng sai lầm về bản thân, dù vô tình hay cố ý. Tôi không lạnh lùng hay kiêu ngạo, tôi chỉ muốn chứng tỏ rằng không ai bắt nạt được tôi thôi. Nhưng giờ nghĩ lại tôi biết mình chẳng thể thay đổi được những gì tôi đã trưng ra cho họ. Mai sau ra trường, có lúc ngồi nhớ lại, hồi tưởng những tháng ngày đã qua, tôi trong mắt bạn sẽ là một cô gái thế nào? Chỉ biết rằng điều đó tôi sẽ không bao giờ rõ...
Tôi thích đám đông, thích là tâm điểm của sự chú ý, nhưng đôi khi điều đó thật vô nghĩa. Có những lúc ta mê mải trong ánh hào quang để rồi chợt nhận ra trong góc phòng người ta yêu thương không còn ở đó. Tất cả chỉ là sự cô đơn...Tôi sợ lúc mình bước ra cánh cổng trường rộng mở , sẽ chẳng có ai ngước mắt dõi theo, chẳng có ai đứng giửa khoảng không bao la chờ đợi, chẳng có ai mà mong ngóng. Sợ rất nhiều...và bỗng thấy chơi vơi...
Những ngày cuối cùng còn lại , tôi lại hay nghĩ tới cái buổi đầu tiên. Nghe thì xa xôi lắm - cũng bốn năm rồi còn gì - nhưng sao đôi khi cảm thấy như vừa hôm qua? Cũng phòng học đó, sân trường đó , buổi chiều lộng gió đó, nhưng thời gian đâu có thể quay trở lại. Dường như tôi đã bỏ lỡ rất nhiều...những ước mơ, dự định, những câu văn còn dang dở, những lời hứa giữ lại không thành...Tìm được đâu hình bóng trẻ con ấy? Tìm được đâu khoảng trời năm xưa?
Cô ơi, mai này em ra đi và em biết mình sẽ chẳng bao giờ trở lại, em trong mắt cô là một con bé thế nào?
Em tự hỏi có bao giờ mình tìm ra điều đó ...
Tác giả bài viết: Trịnh Lê Trang Nhung - 9B
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn