Tia nắng mùa đông

Thứ tư - 31/07/2019 05:49
…. Sáng nay, trời rét buốt, mưa lây rây, gió lạnh xiên vào mảnh sân trước nhà. Mọi người đang quây quần trong phòng. Nó vui vẻ: May quá đi thôi, hôm nay chủ nhật chứ rét thế này mà đi học thì chết cóng mất
Xóm cây trứng cá của nó gọi nó và thằng Tũn là cặp đối lập gắn kết. Gọi như thế bởi nhiều lẽ. Thứ nhất là cái tên. Nó là Hữu Nghĩa, thằng Tũn là Phi Tình. Thứ hai là hình  thức: Nó trắng, nhỏ còn thằng Tũn đen, to. Thứ ba là sở thích về màu sắc và các bộ phim. Nếu thằng Tũn thích những màu như đỏ, vàng và những bộ phim hành động thì nó lại thích màu xanh và phim hoạt hình Tom và Jenry. Còn tính cách lại khó tìm thấy nét tương đồng. Nó thật thà, ít lời bạn nó lại hơi lõi và nhanh mồm nhanh miệng. Ấy thế mà hai đứa lại rất thân, thực sự gắn bó mến yêu nhau.

          Nó và thằng Tũn đều vào mẫu giáo bé một ngày, cùng nhau một lớp cho đến hết tiểu học. Và rồi ước mơ của cả hai đã trở thành hiện thực. Hai đứa lại cùng nhau tận hưởng niềm vui sướng khi được vào trường chuyên của huyện và vẫn cùng một lớp. Chúng nó thân nhau đến mức không lí giải nổi. Ngày trước hai nhà ở xa nhau chứ có gần gũi chi. Nó ở khu tập thể cơ quan của mẹ nó. Một gian phòng chỉ đủ kê một giường, một bàn, một tủ nhỏ và dựng được một chiếc xe là hết cả không gian. Bố nó cơi nới phía sau làm một gian bếp chỉ đủ một người đứng nấu. Từ hạ sang đông đều khổ sở. Nhưng nỗi khổ nhất là vào mùa thu. Người ta thì ví mùa thu như một thiếu nữ xinh đẹp có cặp mắt đượm buồn còn đối với nhà nó thì đó là mùa sống chung với nước. Năm sau nước to hơn năm trước. Chả là xung quanh người ta nâng: nâng nhà, nâng sân, nâng vườn; nhà nước nâng đường, nâng cống,… Bố nó bảo họ nâng thì ta cũng nâng. Đầu tiên bố nó nâng nền, sau đó lại nâng sân, cuối cùng sân lại cao hơn nền nhà và kết quả là gian phòng thành cái bể bơi mini. Mỗi khi mưa lớn bố mẹ nó bắc cầu trong nhà để đi lại. Nhà bạn nó cách cây số rưỡi, nhà hai tầng đầy đủ tiện nghi, không lo mưa gió gì cả. Mỗi lần gửi nó vì bên này mưa … là nó thích chí, còn mẹ nó lại buồn …

          Trời xui đất đẩy thế nào mà chỉ vài ba năm sau nhà chúng nó lại ở cạnh nhau và cuộc sống lại gần như trái ngược, duy chỉ một điều không thay đổi là chúng nó vẫn gắn bó với nhau, thân nhau đến nỗi người lớn nghĩ không có gì chia cắt được chúng.

          Vậy mà có chuyện !

          Chả là dạo ấy mẹ nó sinh em bé, đến trung thu không ai đưa nó đi chơi. Ngoài đường rộn ràng trống ếch, đèn ông sao lung linh, trên bầu trời trăng sáng vằng vặc, trăng xoã xuống sân nhà mời mọc nó. Nó buồn xo với chiếc đèn lồng mà ước có một phép mầu nào đó đưa nó cùng chiếc đèn hoà vào sự rộn ràng ngoài kia …Nàng tiên ơi, ông bụt ơi đến với cháu đi! Bố thì chưa về, ông nội thì đau chân. Rồi thì niềm vui cũng đến với nó – mẹ cu Tũn đề nghị được đưa chúng đi chơi, mẹ nó đồng ý, nó sung sướng đến mức quên cả chào mẹ. Tối ấy nó thật vui, về đến nhà nó lăn ra ngủ luôn. Trong giấc mơ nó mơ một giấc mơ thật đẹp…

          Vào một buổi tối đột nhiên nó nói: con trừ gần hết nợ cho thằng Tũn rồi mẹ ạ !

Mẹ nó ngạc nhiên – con nợ cái gì?

Nó bảo:

         -Thì con nợ hôm đi Trung thu ấy.

Và nó nói luôn, hôm ấy mẹ Tũn đưa vào công viên chơi hết 20.000. Hôm sau là Tũn nói phải trả cho nó 10.000. Con đã trừ cho nó bọ đồ chơi bố tặng con trước lúc ra đơn vị, nó bảo vẫn thiếu 2.000. Mấy hôm sau nó cứ lẳng nhẳng đòi, con đi học có xem dọc đường có ai rơi tiền sẽ nhặt trả nó.

Mẹ nó hơi buồn và bảo: Lẽ ra con nên nói với mẹ, ai lại ……..

          Biết chuyện cu Tũn bị bố nó cho một trận nhớ đòn và bắt xin lỗi nó. Thế rối chúng nó vẫn như hình với bóng, í ới nhau suốt ngày, vẫn tố cáo nhau những lỗi nhỏ ở trường …

         ….Sáng nay, trời rét buốt, mưa lây rây, gió lạnh xiên vào mảnh sân trước nhà. Mọi người đang quây quần trong phòng. Nó vui vẻ: May quá đi thôi, hôm nay chủ nhật chứ rét thế này mà đi học thì chết cóng mất. Nó nói xong cả nhà bật cười, nó cũng toe toét cười. Đột nhiên nó làm ra vẻ nghiêm trọng: Con đi làm việc đại sự đây. Tưởng việc gì hoá ra nó tìm tấm bìa để che cho bể cá cảnh. Được một lúc nó trở vào mặt buồn xo, mắt ngân ngấn nước. Mọi người ngạc nhiên. Mẹ nó hỏi: Cá chết hết à? Nó ngồi phệt xuống tấm thảm và nói trong nước mắt: Nhất định là thằng Tũn lấy của con 4 con đuôi dài nhất.

Ông nó lên tiếng:

- Sao lại vội nói bạn như thế, mấy ngày này rét quá cháu không che cho cá

nên cá chết cháu ạ.

Nó lý lẽ:

- Ông ơi nếu cá chết thì phải có xác chứ !

Mọi người: ừ nhỉ.

Nó nói tiếp:

- Hôm hai đứa ở nhà ông ngoại về ông cho con 10 con, nó 6 con. Nó đã có ý xin cho bằng nhau nhưng con không cho. Hôm trước nó xem cá của con nó nói có hai con sắp đẻ. Nó giận con và đã 3 ngày nay con không thấy nó lại chơi, cửa nhà lúc nào cũng đóng, đi học nó tránh con, không chơi với con.

Ông xoa đầu nó và an ủi: Thôi cứ từ từ đừng vội đổ  cho bạn.

          Đang bàn tán thì có tiếng gọi cửa, rồi thằng Tũn vào đầu đến chân kín mít. Tũn chào cả nhà sau đó gọi nó, nó quay mặt chỗ khác. Tũn nói là tớ hết cảm rồi không phải tránh nữa đâu.

          Khác với sự im lặng mọi khi, nó hét:

- Thôi đi đừng vờ vịt nữa.

          Thằng Tũn đứng như trời trồng. Mẹ quát nó, nó bỏ vào phòng.

Ông lại bên Tũn và bảo:

- Thôi Tũn à, về đi cháu, nó dỗi cháu mấy hôm nay không chơi với nó ấy mà, chẳng mấy chốc nó lại quên ngay.

Tũn nghe ông nói thế lủi thủi ra về.

          Mấy bữa sau nó quyết định vệ sinh bể cá. Vừa nhìn cái bể thì ôi thôi những

con cá đáng yêu chẳng còn và nó chợt hét lên…

Cả nhà đổ xô ra bể cá. Bên cạnh bể một con rắn nước đang cuộn tròn. Thì ra thủ phạm là đây. Ừ thế mà nó không nghĩ ra nhỉ. Bên cạnh nhà nó có ruộng nước, rắn nước nhiều thế mà lại đổ oan cho Tũn. Nghĩ vậy nước mắt nó chảy ra. Thấy nó khóc, bố nó dỗ: “Thôi con trai à, việc gì mà phải khóc, hôm sau ta lại đi ông ngoại xin cá vê nuôi, thôi nín đi”.

Mẹ nó cười nói thêm: “Mấy con cá mà cũng khóc; con trai, con ốc gì mà mít ướt quá”. Thì ra chả ai hiểu nó cả.

          Trưa ấy nó không ăn cơm, ông nội dỗ mãi nó mới ăn nửa bát rồi bỏ vào phòng ông. Thấy vậy ông nó đi vào phòng, ngồi bên nó và hỏi:

Cháu có điều gì khó nói à?

Nó lí nhí:

          - Cháu có lỗi với Tũn. Cháu sợ nó giận cháu ông ạ.

Cặp mắt hiền hậu của ông nó lấp lánh, tay ôm nó vào lòng và nói:

- Ôi ! Cháu ngoan của ông, bây giờ chẳng có con rắn nào nữa rồi. Nào ! Dũng cảm lên ! Tũn đang chờ con đấy! Cháu có biết Tũn chờ điều gì không ?

Nó bẽn lẽn:

- Tũn chờ lời xin lỗi của con phải không ông ?

Hôm sau trời bớt lạnh, mặt trời hé lên ở đằng đông. Nó và Tũn tung tăng đến trường.

Tác giả bài viết: Phan Thị Tố Tâm - Lớp 8B (Khóa 2009-2013)

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Gửi phản hồi
Thống kê truy cập
  • Đang truy cập255
  • Máy chủ tìm kiếm6
  • Khách viếng thăm249
  • Hôm nay0
  • Tháng hiện tại1,175,914
  • Tổng lượt truy cập29,713,361
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây